Cao Tú Lan dẫn con gái đến thị trấn một chuyến, dạo một vòng rồi trên đường quay về mới đến cơ sở luyện thép công xã bên này.
Nhiều ống khói lớn dựng thẳng đứng lên, khói đen cứ không ngừng bốc lên, còn có một vài máy móc gì đó cũng chất thành đống.
Không nhìn thấy thứ gì có ích cả, dù sao cũng chỉ là một đống đồng và sắt vụn, và cả một số cặn bã từ quá trình luyện thép được thải ra.Nhìn thấy những thứ này thì Cao Tú Lan lập tức đau lòng, cái chảo sắt lớn của nhà họ nhất định là ở bên trong đó.
Cũng không biết bị phá hoại thành bộ dạng nào rồi.
Dù sao thì chắc chắn là ngay cả cặn bã cũng nhận không ra nữa.Bà ấy cũng không thể mắng chửi ở nơi này được, chỉ có thể nén vào trong lòng, trách cứ đám cán bộ địa phương này làm loạn.Tô Thanh Hòa thì lại cảm thấy khá xúc động.Để bắt kịp với nền sản xuất luyện thép lớn của Anh và Mỹ, kết quả là dụng cụ làm nông và chảo sắt của mỗi nhà đều bị mang đi luyện thép rồi…Tình hình năm nay mất mùa, không tốt cũng có liên quan đến vấn đề này.
Một mặt là nhân lực đều đến luyện thép hết cả, mặt khác thì dụng cụ làm nông bị đem đi luyện thép rồi, nông cụ còn lại không nhiều, đương nhiên năng suất cũng sẽ giảm xuống, sau đó lại gặp phải thiên tai, rồi tiếp đến bọn cán bộ bên dưới vì muốn mở rộng thành tích làm việc, mà phóng đại, cấu kết với nhau.Nhìn thấy có người đến, lập tức có người mặc đồng phục lục quân đi tới cản họ lại.Cao Tú Lan thì không hề sợ những người này, người đàn ông của bà ấy còn là liệt sĩ đấy!“Tôi đến tìm con trai mình, Tô Ái Đảng.
Người của nhóm sản xuất Hoàng Hà từ Tô gia thôn.
Tôi với em gái nó đến thăm thằng bé.”Nghe thấy lời của Cao Tú Lan, người mặc quân phục đó nhanh chóng nhận ra, lập tức gọi lớn vào bên trong.“Tô Ái Đảng, mẹ cậu với em cậu đến thăm kìa.”“Đến ngay đây!” Tô Ái Đảng ở trong đám người đó, kích động đáp lại một tiếng rồi lao nhanh ra ngoài, Tô Thanh Hòa vẫn chưa phản ứng lại thì Tô Ái Đảng đã đứng trước mặt cô rồi.Nhìn khuôn mặt đen sạm trước mắt, cùng với hơi thở nam tính tràn đầy trên người của Tô Ái Đảng, cô ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh ba.”“Đúng là em út đến rồi.” Tô Ái Đảng cười ha ha, nói: “Lúc nãy anh còn tưởng mình nghe nhầm rồi chứ.
Em gái của anh là người không thích ra ngoài kia mà.”Cao Tú Lan nghiêm mặt, nói: “Còn chẳng phải là vì thằng ranh con à, không phải đã lâu rồi con