Tô Ái Hoa nhắc nhở: “Mẹ à, liệu người ta có ghét bỏ chúng ta phiền phức, sau này không nhận em út nhà mình nữa không.
Con còn muốn cho em ấy ra thành phố nữa.”Nghe con trai nói lời này, Cao Tú Lan rất hưởng thụ.
“Còn không phải là vì muốn cho mấy đứa ăn sao?”Tô Thanh Hòa cũng lên tiếng: “Anh ơi, vì bữa cơm của mọi người trong nhà, chuyện đó có là gì đâu.
Với lại, em chỉ đi mượn thôi, sau này qua năm mất mùa, lương thực nhà chúng ta sẽ nhiều hơn, lúc đó em sẽ trả cho người ta.
Nhà chúng ta nhiều người như vậy, chắc chắn có thể trả hết được.”“Em gái, chắc chắn anh sẽ trả!” Tô Ái Quốc lập tức tỏ thái độ.Lâm Thục Hồng cũng nói: “Nếu em út có thể mượn được, thì chúng ta sẽ cùng nhau trả.”“Tụi anh cũng trả.” Tô Ái Hoa nói.
Vợ anh ta chưa kịp tỏ thái độ, anh ta đã nói: “Em mượn được nhiều hay ít, anh và anh cả cũng sẽ trả hết, bọn anh sẽ không để em nợ đến khi lấy chồng đâu.”Tô Ái Quốc không ngừng gật đầu.
Đây là điều đương nhiên, việc nuôi gia đình vốn dĩ nên là trách nhiệm của họ.Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa không nói gì, dù sao hai người cũng không thể bảo cô em chồng không đi làm trả lương thực.
Em út có thể mượn được lương thực để vượt qua năm mất mùa đã là công lao lớn nhất rồi.Hơn nữa nghe bọn nhỏ nói, mấy ngày nay em út còn cho chúng khoai lang khô… Thôi, ăn nhiều hơn chút thì ăn nhiều hơn chút đi.
Dù sao mấy năm nữa em út cũng đi lấy chồng, cũng không ăn ở nhà nữa.Đối với sự thành thật của anh chị dâu mình, Tô Thanh Hòa tỏ vẻ rất cảm động.
Chưa kể đầu năm nay, trong tương lai gặp được những người anh chị dâu thật thà như vậy đều rất khó.
Khi gặp phải vấn đề kinh tế, thì đa số đều trở mặt thành thù.
Có thể tranh nhau gánh vác trách nhiệm trong năm mất mùa, đúng là có ý thức.Cao Tú Lan lại không cảm động, vỗ bàn nói: “Tỏ thái độ gì vậy, vốn dĩ mấy đứa phải trả mà, nói ra làm gì? Sao, còn muốn em út cảm kích mấy đứa à? Em út làm chuyện lớn vì gia đình còn chưa khoe thành tích, mà mấy đứa đã thể hiện trước.
Muốn có thể diện sao?”Hai vợ chồng Tô Ái Quốc: “…”Hai vợ chồng Tô Ái Hoa: “…”Đúng rồi, họ tỏ thái độ làm gì, vốn dĩ họ phải trả mà.
Em út đi mượn lương thực còn chưa khoe thành tích đâu, họ còn chưa trả lương thực mà khoe khoang cái gì chứ? Quá xấu hổ rồi!Mọi người nhao nhao nhìn qua Tô Thanh Hòa, sau đó cúi đầu xấu hổ ăn cơm.Đối với chuyện này, Tô Thanh Hòa chỉ muốn nói với mẹ một câu, không cần phải