Thân là người lúc nào cũng đứng nhất trong mỗi kỳ thi cử thì đây không phải là vấn đề cần phải cân nhắc đến.
Không thể không nói, suy nghĩ của trẻ con khác với của người lớn.
Nếu như để người lớn nghe được lời của Cố Tư Tinh chắc chắn sẽ hỏi cô tại sao lại cảm thấy Trịnh Chí Minh không tốt và sao lại xác định một ngày nào đó theo dõi, nhưng Hàn Chính Bình lại không hỏi gì cả.
Đến nhà là đã gần mười một giờ rồi, Cố Tư Tinh bắt đầu nấu cơm, cô kêu Hàn Chính Bình ở lại ăn cơm nhưng anh nói mình còn có việc nên đi trước.
Thật ra anh còn phải đi bộ về trường học nữa.
Cố Tư Tinh vừa mới đổ nước vào nồi thì Cố Tam Tĩnh về nhà, bộ dáng hấp ta hấp tấp, tóc tai rối như tổ quạ.
Hai chị em một người nhóm lửa, một người nấu cơm, phối hợp rất ăn ý, đừng nói đứa trẻ chưa đến mười tuổi không biết nấu cơm mà rất nhiều đứa trẻ nông thôn mới tám, chín tuổi đã biết nấu cơm rồi.
Bọn họ nấu mì, mì sợi được Vương Nguyệt Cúc cán sẵn và phơi khô từ trước, xào cải thảo cho chín rồi lại thêm nước vào trong nồi, sau đó Cố Tư Tinh đi ra ngoài đồng gọi đám người Cố Kiến Quốc về ăn cơm, đợi bọn họ về đến nhà mới bỏ mì vào nồi.
Cô đi đến khu ruộng của nhà chú hai Cố Kiến Thành rồi nhìn thoáng qua bên trong, chỉ trông thấy có một mình anh cả họ Cố Học Cường đang làm việc chứ không thấy bóng dáng của chú hai và thím hai đâu.
Một gia đình như vậy có thể trải qua cuộc sống tốt được mới là lạ.
Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến cô.
Đến ruộng nhà mình, cô cùng cha mẹ và các chị khiêng lõi ngô lên xe và kéo về nhà.
Mấy lõi ngô này có thể dùng để đốt.
Vẫn là Cố Kiến Quốc kéo xe, mấy chị em thì ở đằng sau đẩy, lúc đến cửa nhà lại nhìn thấy Trương Xuân Đào cầm một tấm vải nền đỏ hoa xanh, đang tươi cười nói chuyện với thím ba nhà bên cạnh.
Trông thấy bọn họ, cô ta còn cố tình cất cao giọng nói: “Tôi nói muốn ra đồng làm việc nhưng Đại Cường nhà tôi không cho tôi đi, nói một mình nó có thể làm hết việc, con trai với con gái vẫn khác nhau đấy chứ.
”Tuy rằng Vương Nguyệt Cúc đã nghe