Hầm canh gà xong thì Có Kiến Quốc, Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ cũng về nhà.
Vương Nguyệt Cúc múc một bát canh gà, kêu Cố Tam Tĩnh và vtt mang sang cho Ngô Đại Ni.
Trong bát có một cái đùi gà và mấy miếng thịt gà, vốn con gà đã không lớn cho lắm, một gia đình cùng ăn một người cũng chẳng ăn được mấy miếng.
“Tiểu Tứ, chúng ta mỗi người ăn một miếng đi.
” Ra khỏi sân nhà, Cố Tam Tĩnh nhỏ giọng nói với Cố Tư Tinh.
Cố Tư Tinh nhìn mấy miếng thịt gà trong bát rồi nhón một miếng bỏ vào miệng của Cố Tam Tĩnh: “Ăn xong nhớ lau sạch miệng.
”Cố Tam Tĩnh phồng má nhai cực kỳ nhanh, trông giống một chuột ăn trộm vừa ngốc vừa đáng yêu.
“Tiểu Tứ, em không ăn sao?” Cố Tam Tĩnh thấy Cố Tư Tinh không ăn bèn nhỏ giọng hỏi.
“Thím hai đang nhìn kìa.
” Cố Tư Tinh nhanh chóng chuyển chủ đề, chỉ có mấy miếng thịt như vậy, nếu như hai người bọn họ mỗi người một miếng vậy cũng không còn lại gì mất.
Dù sao thì Cố Tam Tĩnh cũng chỉ là một đứa bé chín tuổi, lực chú ý lập tức bị Trương Xuân Đào thu hút ngay, cô ấy lại nhỏ giọng nói: “Lát nữa thím hai chắc chắn sẽ qua ăn.
”“Chuyện đó cũng không liên quan gì đến chúng ta.
” Giọng điệu của Cố Tư Tinh hơi châm chọc, cho dù là đồ ngon mà nhà bọn họ cho hay là của cô cho thì người đầu tiên mà bà nội nghĩ đến chính là hai đứa con trai nhà thím hai.
Đến sân nhà Ngô Đại Ni, hai chị em đưa bát canh gà cho bà ta.
Ngô Đại Ni cầm lấy đổ sang cái bát của của mình rồi trả bát lại cho hai chị em, giữa chừng không hề nói một câu nào hết, cũng chẳng nở lấy một nụ cười, không biết bọn họ lại làm gì bà ta nữa.
Cố Tư Tinh cũng chẳng muốn nhìn sắc mặt của bà ta, cô cầm cái bát rồi kéo Cố Tam Tĩnh về nhà, vừa về đến nhà chưa được bao lâu đã nghe thấy trong sân nhà đối diện truyền tới tiếng cãi nhau, là Ngô Đại Ni đang oán trách Trương Xuân Đào có đồ ăn ngon chỉ biết ăn một mình mà không để lại cho cháu trai của bà ta.
Cả gia đình bọn họ đều làm như không nghe thấy mà tập trung ăn cánh gà hầm nấm nóng hôi hổi,