Cố Kiến Quốc cười ha ha: “Đồng chí Vương Nguyệt Cúc thật thấu tình đạt lý.
”Vương Nguyệt Cúc lườm ông một cái, đồ miệng lưỡi trơn tru!Khi còn trẻ Vương Nguyệt Cúc chính là một bông hoa khắp mười dặm tám thôn, chỉ là bây giờ đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn giữ phong thái xinh đẹp của ngày xưa.
Bà lườm một cái này, lọt vào trong mắt của Cố Kiến Quốc lại rất giống như cái móc câu.
Trong nhà, Cố Tư Tinh đã làm xong bài tập về nhà, lại đang viết một dòng chữ lên quyển sổ nhỏ, mục tiêu nhỏ đầu tiên: Mua tứ hợp viện ở Bắc Kinh!…Nhà họ Cố tổng cộng có bốn phòng, vợ chồng Cố Kiến Quốc một phòng, bốn chị em Cố Tư Tinh một phòng, một phòng giữa là phòng khách.
Phía tây sân còn một nhà bếp nữa.
Phòng của bốn chị em Cố Tư Tinh có một cái giường rất rộng, rất to, bình thường bốn chị em đều chen chúc ở trên đó.
Bên giường có một bàn học có thể cho phép cả bốn người ngồi dàn hàng ngang ở đó, bình thường Cố Tư Tinh và Cố Tam Tĩnh đều làm bài tập ở đấy.
Vì bọn họ cần học nên bóng đèn trong phòng đều là đèn bốn mươi lăm Oát, sáng hơn đèn mười lăm Oát trong phòng hai vợ chồng Cố Kiến Quốc nhiều.
Lúc này, Cố Tư Tinh đã làm xong bài tập về nhà, lấy một quyển sổ nhỏ vừa viết xong ra, viết một hàng chữ lên mặt sau của một trang trong số đó, mục tiêu nhỏ đầu tiên: Mua tứ hợp viện ở Bắc Kinh!Trọng sinh mà không mua tứ hợp viện thì gọi là trọng sinh cái gì?Cất vở đi, chỉ thấy Cố Tam Tĩnh vẫn đang vò đầu bứt tai viết bản kiểm điểm, một nghìn chữ lận đó!“Táo đâu rồi?” Cố Tư Tinh giơ bàn tay nhỏ tới: “Em đi bổ cho cha mẹ ăn, mẹ mình ăn vui vẻ rồi, nói không chừng chuyện này sẽ cho qua.
”Cố Tam Tĩnh đảo trắng mắt, lấy cái bút kẹp dưới mũi xuống: “Chuyện này phải nên cho qua rồi.
”Cố Tư Tinh nhún vai: “Vậy chị tự đi đưa táo qua đó đi.
”Cố Tam Tĩnh híp mắt quan sát Cố Tư Tinh một lúc: “Tiểu Tứ, hai hôm nay trông em khác lắm!”“Có gì khác?” Cố Tư Tinh cũng không cảm thấy hoảng hốt, nếu bà chị ba cẩu thả này còn có thể nhìn ra được mình là người trọng sinh, vậy mình cũng nghiệp dư quá rồi.
Cố Tam Tĩnh bĩu