Hừ! Chị đây chính là một người trọng sinh, còn không chơi lại được một thằng oắt con xấu xa nhà anh chắc?Quả nhiên, cô vừa mới đi đến cổng, Triệu Phụng Lan đã gào lên một tiếng rồi lao tới túm lấy cánh tay của cô: “Con nhãi ranh này, báo cảnh sát cái gì?”“Anh ta muốn tự sát còn không thể báo cảnh sát hay sao?” Cố Tư Tinh trừng to mắt nhìn, vẻ mặt trông rất hoang mang.
Triệu Phụng Lan cảm thấy không thể giải thích cho một đứa nít ranh như cô hiểu được nên kéo tay cô tới, nói với Cố Kiến Quốc: “Chỉ là từ hôn mà thôi, các người cũng không muốn để toàn bộ người trong thôn đều biết đấy chứ.
”“Không phải.
” Cố Tư Tinh kéo cơ thể đi, làm bộ muốn đi ra ngoài: “Đây cũng không phải chuyện nhỏ, đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người đó.
”Triệu Phụng Lan: Sao trước đây không phát hiện ra Tiểu Tứ nhà họ Cố lại đáng ghét như vậy chứ?Con nhà mình thì nhà mình hiểu, Cố Kiến Quốc biết con gái út chỉ đang dọa người nhà họ Trịnh mà thôi, cho nên hiển nhiên ông không thể phá đám mà đứng dậy nói: “Nhị Tuệ, con với Tiểu Tứ cùng tới ủy ban thôn gọi điện thoại đi, đã động đến cả dao thế kia rồi, không báo cảnh sát không được.
”Cố Nhị Tuệ vội vàng gật đầu rồi đi qua giải cứu Cố Tư Tinh khỏi bàn tay của Triệu Phụng Lan.
Hai chị em vung chân lên định chạy thì Triệu Phụng Lan lại vội vàng mỗi tay kéo một đứa, không cho bọn họ đi.
Nếu như để bọn họ ra ngoài một vòng, vậy cảnh sát không tới nhưng danh tiếng của con trai bà ta sẽ không còn mất.
Trịnh Nhị Trụ tức giận nhấc chân đá vào người Trịnh Chí Minh một cước: “Bộ mày không lấy được vợ hay là làm sao hả? Đòi sống đòi chết cái gì, mày không mất mặt nhưng lão tử mất mặt, bác cả của mày cũng mất mặt đây này.
”Trịnh Chí Minh cầm dao đứng ngây người ở nơi đó không biết nên làm thế nào, sự việc không nên thành ra như vậy mới đúng!Ban đầu, anh ta chỉ muốn dùng cách này để dọa sợ người nhà họ Cố, đặc biệt là dọa Cố Nhất Mẫn một chút, để sau này cô ấy ngoan ngoãn nghe lời mình, bằng không, anh ta sẽ dùng chiêu tự sát để đối phó với cô ấy.
Anh ta nghĩ rất hay nhưng không ngờ tất cả