Cố Kiến Quốc nhận lấy canh thiếp, vừa cười vừa nhìn Trịnh Nhị Trụ, nói: “Chuyện này khỏi cần anh chị bận tâm.
”Nói xong ông rời đi ngay.
Triệu Phụng Lan rên rỉ đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn bóng lưng của Cố Kiến Quốc, bà ta nói: “Bọn họ đã tìm được người rồi sao?”Trịnh Nhị Trụ lườm bà ta một cái với vẻ dữ tợn: “Tìm người thế nào cũng không liên quan gì đến chúng ta, nếu như bà không sao vậy nên làm gì thì làm cái đó đi, đừng có nằm mãi ở trên giường như thế nữa.
”Ông ta vừa nói ra câu này là Triệu Phụng Lan lại càng rên rỉ hơn, bàn tay còn ôm ngực như thể sắp hôn mê bất tỉnh đến nơi rồi.
Trịnh Nhị Trụ bực mình sải bước đi ra khỏi nhà, có một chút chuyện bé như mắt muỗi mà bà ta cũng phải nằm trên giường rên rỉ.
Cố Kiến Quốc về nhà thì cơm nước cũng đã nấu xong, lúc đi lên thị trấn cắt thịt ông đã cắt thêm một cân thịt, Vương Nguyệt Cúc nấu một nồi thức ăn to, Cố Kiến Quốc vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
Ông rửa tay rồi ngồi xuống ghế, cả gia đình ngồi quây quần bên bàn cơm.
Trước khi động đũa, ông nói: “Nhà họ Trịnh đã nhận tiền và đồ rồi, canh thiếp của Nhất Mẫn cũng đã lấy về nốt, hôn sự với nhà họ Trịnh cũng coi như hoàn toàn hủy bỏ.
”Lời này khiến cho mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng thì cũng ném được tên xấu xa này đi, cứ để bọn họ với Trương Song Bình dày vò nhau đi tiếp đi.
Cố Tư Tinh nhìn về phía Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ: Còn chụp bao tải Trịnh Chí Minh không?Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ liếc mắt nhìn lại cô: Đương nhiên phải chụp rồi! Bọn chị đã hưng phấn cả một buổi sáng rồi đấy!Cố Tư Tinh vùi đầu ăn cơm, cứ cảm thấy sau khi trọng sinh tính cách của chị cả với chị hai đã không còn trùng với kiếp trước nữa rồi!Đương nhiên, cô chắc chắn sẽ không thừa nhận nguyên nhân chính là mình.
Năm rưỡi chiều Hàn Chính Bình mới tan học, Cố Tư Tinh và Cố Tam Tĩnh đứng đợi anh ở cổng thôn từ sáu giờ, Hàn Chính Bình tan học rồi nhất định phải đi ngang qua nơi này.
Cố Tam Tĩnh bứt một ít cỏ đuôi chó, hai chị em lại cùng nhau bện con thỏ nhỏ, khi Hàn Chính Bình đến, hai người đã bện được năm,