Khoảng hơn nửa tiếng sau, từ đằng xa truyền tới tiếng chuông xe đạp, Cố Tư Tinh cẩn thận thò đầu ra nhìn, quả nhiên trông thấy thằng khốn nạn Trịnh Chí Minh kia.
Anh ta vẫn mặc chiếc áo khoác da mới kia, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, chắc hẳn cũng vuốt sáp luôn rồi.
Xem ra hôm nay anh ta lại phải làm đồ ngốc tiếp.
“Là anh ta kìa.
” Cố Tư Tinh rụt người lại, nhỏ giọng nói.
Đây là lần đầu tiên Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ làm loại chuyện này nên có hơi khẩn trương.
Cố Tam Tĩnh thì lại rất hưng phấn, cô ấy xắn tay áo, nóng lòng muốn thử ngay.
Cố Tư Tinh cũng thấy hơi hào hứng nhưng cô vội kéo Cố Tam Tĩnh lại, không cho cô ấy bốc đồng chui ra khỏi ruộng.
Trong năm người, phỏng chừng chỉ có duy nhất Hàn Chính Bình là người bình tĩnh, chỉ nghe thấy anh bình tĩnh nói: “Cứ làm theo lúc diễn tập trước đó là được.
”Bốn chị em nhà họ Cố đều gật đầu.
Ngay lúc chiếc xe đạp của Trịnh Chí Minh đạp qua đây, Cố Tam Tĩnh muốn nhảy vọt lên nhưng Cố Tư Tinh đã giữ chặt cô ấy lại.
Đợi khi Trịnh Chí Minh đi qua cách một, hai mét, Hàn Chính Bình mới cầm viên gạch đã chuẩn bị sẵn, giơ tay ném qua đó.
Viên gạch vừa vặn đập vào bánh sau của xe đạp, chiếc xe sắp đổ, Trịnh Chí Minh theo thói quen định hạ chân chống đất, nhưng chân còn chưa kịp hạ xuống thì đã bị người đẩy một cái từ đằng sau, sau đó đầu bị chụp một cái bao tải.
Đất trên bao tải bám đầy vào tóc và mặt, còn chưa kịp vùng vẫy thì đã có một cơn mưa quyền cước dội xối xả lên người, anh ta vội vàng ôm đầu, đau đến mức kêu á á.
Cố Nhất Mẫn đá vài cái liền vào lưng và chân anh ta, cơn buồn bực trong lòng suốt mấy hôm nay đều được trút ra hết.
Tuy rằng cô ấy không có tình cảm với Trịnh Chí Minh, và tuy từ hôn rồi cũng không khiến cô rất buồn lòng bao nhiêu, nhưng đính hôn cũng được một năm rồi, lý tưởng tốt đẹp mà cô ấy đã xây dựng suốt một năm nay cứ tan thành mây khói như thế, những uất ức tủi hờn trong lòng lại không có cách nào nói ra với ai.
Vận động có thể tiêu hao năng lực tiêu cực của con người vậy đánh người cũng có thể, sau khi đá vài cước, trái tim của cô