Editor: Nguyên Mạc
Sau nửa tháng luyện tập, cuối cùng cũng đến buổi tiệc tối của trường Trung học Thập Tam.
Buổi tiệc tối năm nay không chỉ dành cho các học sinh năm nhất, ngoại trừ sự có mặt của ban lãnh đạo nhà trường thì còn có cả khách quý và các nhà đầu tư.
Vì vậy, công việc của Hội sinh viên rất nặng, buổi tiệc chào mừng người mới không chỉ muốn long trọng mà còn phải mới lạ, ít nhất không thể mất mặt trước các nhà đầu tư.
Hậu trường sân khấu.
Các học sinh tham gia biểu diễn đều đang trang điểm và thay quần áo.
Vì không đủ chuyên viên trang điểm nên có một số học sinh cần phải tự trang điểm.
Chưa đầy hai mươi phút nữa là bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Hầu hết mọi người trong trường cấp 3 đã đến, thậm chí sau giờ tan học, một số học sinh cấp 2 cũng vội vã chạy đến xem náo nhiệt.
Nhiều người đi ra đi vào trong hậu trường, vội vội vàng vàng nhưng đều được chuẩn bị chu đáo.
Giang Vãn ngồi ngốc trong đấy có chút chán, muốn ra ngoài hít thở không khí.
Về phần Quan Quan, đã sớm chạy đi tìm Sầm Kim rồi.
Lần này, nhà trường cho phép học sinh năm ba đến dự tiệc, thế nên có đến hay không thì còn tùy bọn họ.
Cuối tháng 9, nắng nóng đã bắt đầu dịu dần.
Để không ảnh hưởng đến số lượng lớn học sinh đang tiến vào hội trường, Giang Vãn cố ý đi ra từ cửa sau.
Vừa ra ngoài, cô lập tức cảm nhận được cái lạnh của đêm tối, không khỏi rụt cổ lại.
Để thuận cho việc thay váy, hôm nay cô mặc một chiếc áo ngắn tay.
Xoa xoa cánh tay, cô không muốn đứng ở đây chịu lạnh, vì vậy cô quyết định quay trở lại.
Khi đang xoay người rời đi, từ khóe mắt cô liếc thấy bóng dáng đứng bên phải gốc cây liễu.
Đèn đường tối tăm, thân cây che gần hết thân mình cô ấy, cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt hơi cúi xuống.
Nữ sinh có đường nét khuôn mặt sắc bén, khóe miệng hơi rũ xuống, không khí xung quanh đều viết lên dòng chữ người sống chớ gần.
Cô ấy giơ cánh tay của mình lên, có một vết đỏ mờ trên đầu ngón tay cô ấy.
(đầu thuốc lá đang cháy)
"Bạn học Bắc Hòe?" Giang Vãn ngập ngừng gọi.
Đột nhiên được gọi tên, Bắc Hòe đứng thẳng lại, cô ấy ngước mắt lên, thấy người đi tới vẻ mặt thay đổi.
Đưa tay phải ra sau, lặng lẽ bóp tàn thuốc.
Giang Vãn đã đến gần nên cô có thể nhìn thấy động tác của Bắc Hòe, lông mày của cô hơi nhăn lại.
Nhưng cô chỉ cười nhẹ nhàng nói: "Sao cậu không vào? Bên ngoài không lạnh sao?"
Nữ sinh hôm nay trang điểm nhẹ làm nhan sắc cô nổi bật hơn thường ngày.
Nhưng khí chất trên người cô vẫn thanh khiết trong trẻo, làm người ta không muốn tới gần vì sợ phá đi phần linh khí này.
Bắc Hòe không trả lời chỉ nhìn đôi mắt đen của cô.
Thực tế thì hôm nay tâm trạng cô ấy rất tệ.
Buổi chiều sau khi tính toán nỡ cũ với Vân Mạn Châu, cả hai đã có cuộc cãi vã lớn.
Không đúng, phải là lời chửi bới từ một bên của bà Vân, mà cô ấy chỉ thờ ơ đứng nhìn, không dao động.
Đồ vật trong nhà đều bị quăng hết xuống đất.
Bà ta mắng cô: "Mày rốt cuộc muốn tao làm thế nào!"
Cô ấy cảm thấy hơi nực cười, lẽ ra cô ấy nên là người hỏi câu này mới đúng.
Chờ bà Vân nháo xong, bà ta lại bắt đầu ôm cô ấy khóc, nói rằng xin cô ấy hãy tha thứ cho bà ta.
Bà ta nói mẹ sai rồi, mẹ không nên cãi nhau với con.
Bà ta nói bà ta cũng không muốn làm điều này, nhưng không thể khống chế được.
Bà ta nói chúng ta về sau sẽ tốt, sống thật tốt.
Bà Vân vuốt tóc cô ấy, giọng nghẹn ngào, vẻ mặt đầy áy náy.
Vẻ mặt giống hệt như khi hứa với cô ấy khi còn nhỏ.
Chỉ tiếc Bắc Hòe đã không còn ngây thơ như vậy.
Cô ấy để mặc cho người phụ nữ đó ôm mình, mặt không cảm xúc nghe người phụ nữ xin lỗi, đôi mắt như tù nước đọng, vô hồn.
Cô ấy cảm thấy bà Vân hơi ngu ngốc, cô ấy đã không còn là một đứa trẻ nữa.
Cho nên...!
Làm sao cô ấy có thể bị lừa tiếp?
Thế nhưng ngay cả khi không sợ bị lừa dối nữa thì trái tim cô ấy vẫn thấy đau.
Cơn đau khiến cô ấy không thở nổi.
Rõ ràng khó chịu như vậy, nhưng cô ấy vẫn muốn đến dự tiệc.
Cô ấy hỏi Sầm Kim khi nào buổi tiệc tối nay sẽ bắt đầu, Sầm Kim dùng vẻ mặt khó tin nhìn cô ấy còn đưa tay lên trán cô ấy sờ sờ.
"Không phát sốt.
Trước kia cậu không phải không bao giờ tham gia loại hoạt động này sao? Bị cái gì kích thích à?"
Cô ấy không bị kích thích, chỉ nhớ rõ người nào đó hôm nay sẽ biểu diễn ở bữa tiệc thôi.
Không ngờ lại trùng hợp như vậy, cố tình còn bị Giang Vãn bắt gặp khi đang hút thuốc.
Cô ấy không nghiện thứ này, lúc đầu cô ấy cố tình học hút nó chỉ để chọc giận Vân Mạn Châu.
Sau đó, cô ấy phát hiện khi quá khó chịu, thuốc lá có thể giảm bớt cơn đau cho cô ấy.
Dù cô ấy biết đó chỉ là khoái cảm ảo giác do nicotin mang lại
Cho nên, Giang Vãn sẽ nghĩ gì về cô ấy đây?
Có lẽ cô sẽ nghĩ rằng cô ấy là một học sinh xấu hút thuốc đi.
Cô ấy vốn là một nhân vật bại hoại, một khối u ác tính trong mắt của giáo viên và học sinh.
Tuy nhiên, Bắc Hòe, người luôn không sợ ánh mắt của người khác, lại sợ nhìn thấy ánh mắt ghê tởm cô gái đó.
Nhưng Giang Vãn không có.
Thật kỳ lạ, cô chỉ mỉm cười với cô ấy, đã làm tâm trạng tối tăm của cô ấy bắt đầu chuyển biến tốt đẹp một cách thần kỳ.
Cô ấy nghĩ, Giang Vãn có lẽ là một phù thủy.
"Vãn Vãn, sao cậu lại ra ngoài! Tớ vừa vào bên trong tìm cậu một vòng.
Giọng nói to của cô gái cắt ngang dòng suy nghĩ của Bắc Hòe.
Cô ấy nhìn sang thì thấy một cô gái đang chạy tới, rất tự nhiên khoác lên cánh tay của Giang Vãn.
Lông mày cô ấy nhảy dựng lên, không hiểu sao cô ấy luôn cảm thấy cô gái trước mặt có hơi chướng mắt.
Quan Thiều Dung nói xong liền nhận ra phía trước có người khác, lại gần nhìn kỹ, lập tức hoảng sợ.
Má, đây...!đây không phải là Đại ma vương Bắc Hòe sao? Hai người này dính líu với nhau khi nào?
Mặc dù cô biết Giang Vãn và Bắc Hòe học cùng lớp, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng hai người sẽ liên quan đến nhau.
Hơn nữa không biết tại sao, cô luôn cảm thấy ánh mắt của Đại ma vương nhìn cô có chút âm trầm, cộng với làn gió lạnh thổi đến khiến cánh tay Quan Thiều Dung nổi hết da gà.
Cô nhịn không được ôm Giang Vãn chặt hơn.
Sau đó, nhìn thấy ánh mắt của Bắc Hòe càng lạnh hơn.
"Tớ đi ra ngoài hít thở không khí, bên trong hơi ngột ngạt." Giang Vãn không để ý đến ánh mắt của Bắc Hòe, chỉ đơn giản giải thích, cô nhìn thấy sự cô đơn trong mắt Quan Quan liền biết đây là không tìm được người.
Dù sao cũng có thể đoán được, người như Sầm Kim trông không giống người sẽ đi xem loại tiết mục này.
Nhưng...!chẳng lẽ Bắc Hòe lại giống?
Nghĩ đến đây, cô bất giác dời tầm mắt sang người đối diện, vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm ấy.
Bị bắt gặp nhìn trộm, Giang Vãn có hơi mất tự nhiên.
Vừa rồi cô cũng để ý thấy hôm nay tâm trạng Bắc Hòe không tốt, không biết là vì chuyện gì.
Cô mím môi nói: "Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.
Chúng ta vào trước đi."
"Đi thôi đi thôi." Quan Thiều Dung nghe vậy vội vàng kéo Giang Vãn đi vào.
Cô không muốn ở chung với đại ma vương nữa, bị khí tràng kia đè ép không thở nổi.
Giang Vãn đi vài bước, không khỏi quay đầu nhìn lại, phát hiện Bắc Hòe đang lẳng lặng đi theo bọn họ.
Cô ấy chú ý đến ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên chớp mắt, sau đó lại rũ mi xuống.
Ừm...!Khi tâm trạng bạn học Bắc Hòe không tốt, thật sự rất ngoan a.
Muốn xoa đầu quá!
Nhưng ngay sau đó Giang Vãn đã phải kiềm chế loại xúc động này lại, dù gì Bắc Hòe cũng không phải Meo meo của cô, có thể nằm xuống tùy ý cho cô vuốt.
Vì vậy...!hãy tiến hành từng bước một đi.
Sau khi tiến vào hội trường, người dẫn chương trình bắt đầu phát biểu khai mạc.
Quan Quan đi đến chỗ bạn học của cô ấy để lấy đồ, còn Giang Vãn phải vào hậu trường thay quần áo trước.
Dù sao tiết mục của cô xếp ở phía trước, cô nên chuẩn bị sớm một chút.
Cô cứ nghĩ Bắc Hòe cũng ra phía trước tìm một chỗ ngồi, nhưng không ngờ cô ấy vẫn đi theo cô không nói tiếng nào.
Thậm chí còn khiến cô có ảo giác rằng Bắc Hòe giống như nhãi con đang tủi thân, đi theo sau mông mẹ.
Ngay khi Bắc Hòe tiến vào hậu trường, không khí náo nhiệt ban đầu lập tức yên tĩnh lại.
Mọi người đều nhìn cô gái tóc đỏ cao gầy ở cửa, giây tiếp theo liền chuyển sự chú ý.
Nhưng rõ ràng, mọi người ra vào đều cố tình tránh Bắc Hòe.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ảo giác vừa rồi của Giang Vãn tức khắc bị phá vỡ.
"Bạn học Bắc Hòe, hút thuốc có hại cho sức khỏe của cậu, nên sau này hãy bỏ nó đi." Giang Vãn bất ngờ nói, nhìn nữ sinh tóc đỏ đang đi theo cô vào hậu trường.
Đây là lời nói thật lòng, lần đầu tiên cô nhìn thấy Bắc Hòe hút thuốc, suy nghĩ trong đầu không có gì khác, mà là nó có hại cho sức khỏe của cô ấy, vì vậy cô ấy không được phép hút thuốc nữa.
Đôi mắt của cô gái thật sạch sẽ và chân thành.
Bị ánh mắt dịu dàng ấy bao bọc, Bắc Hòe cảm thấy thân thể mệt mỏi đã giảm bớt đi rất nhiều.
Cô ấy mấp máy môi, khẽ "ừm" một tiếng.
"Vậy thì tôi đi thay quần áo đây." Nhìn Bắc Hòe ngoan ngoãn như vậy, giọng điệu của Giang Vãn không khỏi mềm đi hai độ, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Vì thế Bắc Hòe thật sự ngồi trên chiếc ghế trống, ngoan ngoãn chờ đợi.
Những người khác thỉnh thoảng nhìn trộm Bắc Hòe, thầm đoán quan hệ giữa cô và Giang Vãn là như thế nào.
Hai phút sau, Giang Vãn bước