Editor: Nguyên Mạc
"Rút!" Bắc Hòe nhanh chóng cõng Giang Vãn trên lưng, hét lớn.
"A?" Khúc Đào có chút không tình nguyện.
Bây giờ đang là lúc thiếu niên huyết khí phương cương[1], làm cái gì cũng không chịu thua, nghẹn một trận, làm sao có thể cam lòng bỏ chạy như thế, đấy chẳng phải là để đối phương chê cười sao.
[1] Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
Cậu ta chần chờ nhìn sang, muốn biết xem có phải lão đại nói sai rồi không.
Nhưng lại thấy nữ sinh luôn có vẻ mặt lãnh đạm, lúc này hốc mắt lại đỏ hoe.
Như cố kìm nén điều gì đó, hai má cô ấy căng chặt, môi khẽ run lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ hung ác.
So với ngày thường nó còn hung dữ hơn.
Khúc Đào rùng mình, không dám nói tiếp.
Cậu ta hét lên về phía các anh em - người đang đứng phía sau chiến đấu hang say: "Rút! Dừng chiến!"
Đồng Bạch Phong đã sớm chạy đến cạnh Bắc Hòe, thấy tên A Đình đánh lén nằm trên mặt đất, ôm cái bụng bị đá của mình, không nhịn được mà kêu thảm thiết.
Cô nhếch môi, trong mắt tràn đầy ác ý, từ từ cởi giày cao gót ra, lại đập mạch vào mặt nam sinh một cái.
"Mẹ nó ai cho mày đánh lén Hòe tỷ! Hạ đẳng! Con rệp! Muốn tìm chết!"
Trong tiếng kêu của người đàn ông, Khúc Đào cẩn thận gật đầu với cô gái đang quạt mạnh tay, cười hehe: "Cái đó...!Đồng tỷ Đồng tỷ?"
Cái gì! Động tác trên tay Đồng Bạch Phong không dừng, quay đầu lại trừng mắt nhìn Khúc Đào.
Rất có khí thế "Dám quấy rầy hứng thú của ta, ta liền giết ngươi".
"Nên...!cần phải đi, mọi người đều phải đi."
Nghe vậy, Đồng Bạch Phong sửng sốt, ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, trên sân bida quả thật không có nhiều người, dư lại phần lớn là người của Tần Tường, đang ngã trên mặt đất, rên rỉ.
Về phần Hòe tỷ và cô gái đột nhiên xuất hiện chắn cho Hòe tỷ, đã sớm biến mất.
"Fuck, sao mày không nói sớm hơn!"
Khúc Đào: "...!Không phải là tao thấy mày đang chơi hết mình sao?
Sau khi nói "Rút", Bắc Hòe mặc kệ các anh em, cõng Giang Vãn lao ra ngoài.
"Bắc...!Bạn học Bắc Hòe." Giang Vãn chịu đựng cơn đau dữ dội ở cẳng tay, nhỏ giọng nói.
"Tôi chỉ bị thương ở tay, cậu không cần cõng tôi, tôi có thể tự mình xuống đi."
"Câm miệng!" Bắc Hòe lạnh lùng quát lớn, bước chân vẫn không dừng, đáy mắt đè nén lửa giận.
"Ai bảo cậu ra chắn cho tôi? Cậu nghĩ mình là siêu nhân sao?!"
Cô ấy rõ ràng đã nhắn tin để Giang Vãn quay về, nhưng kết quả người không nên ở đây lại xuất hiện.
Giang Vãn đau đến nỗi trên trán toát ra mồ hôi lạnh, mấp máy môi, nhưng lại không có sức để nói, đành gục đầu lên lưng nữ sinh.
Nhiều người như vậy, đánh nhau ác liệt như vậy.
Đương nhiên cô sẽ sợ, lẽ ra cô có thể im lặng tránh xa nơi thị phi này, nhưng khi nhìn thấy nhóm Bắc Hòe gặp bất lợi, cô không khỏi lo lắng.
Còi cảnh sát kia là chính cô tạo ra.
Cô thực sự không gọi cảnh sát, cô không ngu ngốc đến vậy, nếu gọi cảnh sát thì đám người Bắc Hòe cũng sẽ không chiếm được chỗ tốt gì.
Còi là do cô phát, ý định ban đầu của cô là để hai bên từ bỏ đánh nhau, từng người rút lui.
Nhưng cô không ngờ sẽ có kẻ lại vô liêm sỉ như vậy, thế mà dám đánh lén.
Khi nhìn thấy nam sinh kia dơ gậy bi-a lên đánh Bắc Hòe, cô cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Không chút do dự, cô lao ra chắn một gậy cho Bắc Hòe.
Đau quá, thực sự rất đau.
Cả cánh tay giống như bị phế, cơn đau xuyên thấu lan toàn thân, cô đau muốn phát khóc.
Nhưng khoảnh khắc thấy cô gái đó, nhìn đôi mắt cô ấy còn đỏ hơn cả mắt cô.
Trong mắt nữ sinh hiện lên tia khủng hoảng, cô đột nhiên cảm thấy cánh tay của mình cũng không đau lắm.
Chạy như điên từ sân đánh bi-a ra đường lớn, Bắc Hòe không giảm tốc độ.
Cô ấy ngăn một chiếc taxi lại nói rất nhanh: "Đến bệnh viện gần nhất, làm ơn nhanh lên!"
Người lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt lo lắng của Bắc Hòe và khuôn mặt tái nhợt của cô gái bên cạnh, anh ta nghĩ liên quan đến mạng người nên đã dẫm ga hết cỡ.
Vừa đến bệnh viện, Bắc Hòe đã bế Giang Vãn, vừa chạy vừa hét vào mặt bác sĩ, những người không biết tình hình còn tưởng rằng Giang Vãn gặp tai nạn lớn cần cấp cứu kịp thời.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò và đồng tình của những người xung quanh, Giang Vãn có hơi muốn cười một tiếng, kéo kéo cô gái vẫn đang gọi bác sĩ một cái, yếu ớt nói: "Đừng la lớn, tôi nhiều nhất chắc chỉ gãy xương, lại không phải mất mạng."
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì cô chịu không ít chấn thương khi múa ba lê nên có thể đánh giá được mức độ tổn thương.
Nghe vậy, lúc này Bắc Hòe mới bình tĩnh lại một chút, đưa cô gái vào phòng chờ rồi đi đăng ký.
Chụp phim xong, xác nhận là gãy xương, nhưng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là gãy xương nhẹ.
Hơn nữa, thân thể Giang Vãn rất tốt, chưa đầy hai tháng là có thể lành lại.
Sau khi biết tình hình, Bắc Hòe cũng yên tâm, quay đầu lại bắt gặp đôi mắt đầy ý cười của cô gái.
Nghĩ đến hành vi ngu ngốc vừa rồi của mình, Bắc Hòe: "..."
"Tiểu muội muội, vừa rồi em chính là người vừa la hét dưới tòa nhà à." Bác sĩ chỉnh hình tuổi còn rất trẻ, anh ta xem xong phim chụp, nhìn Bắc Hòe, gật đầu hiểu ý.
"Nhưng tôi có thể hiểu, bạn gái bị thương, là rất sốt ruột, nhưng lần sau hãy chú ý."
Bắc Hòe nói: "Cô ấy mới không phải bạn gái tôi."
Giang Vãn không nói gì, chỉ cười miễn cưỡng.
"Haha, tôi hiểu tôi hiểu." Bác sĩ liếc nhìn hai người họ đầy ẩn ý, với biểu cảm "Tôi biết mà".
Bắc Hòe: "..." Mẹ nó anh biết cái búa.
Sau khi xem phim xong, bác sĩ sẽ nắn xương lại cho Giang Vãn.
Dù cô có thể chịu đau nhưng không có nghĩa là không sợ đau.
Cô hít một hơi thật sâu, bảo bác sĩ đợi, dùng tay phải còn lành thò vào trong túi lấy ra một viên kẹo chanh, nhìn Bắc Hòe.
"Bạn học Bắc Hòe, cậu có thể giúp tôi bóc kẹo được không?" Cô không thể dùng tay trái.
"Phiền phức." Bắc Hòe xụ mặt cầm viên kẹo, nhanh chóng xé ra, trực tiếp nhét vào miệng cô gái.
"Ăn kẹo có tác dụng sao, còn có thể giảm đau à?" Cô ấy không hiểu, lúc nào cũng thấy nữ sinh ăn kẹo.
Ăn nhiều kẹo như vậy mà không sợ sâu răng.
Giang Vãn mím môi: "Đối với tôi, kẹo là thứ tốt nhất để khiến tâm trạng tôi cảm thấy tốt hơn.
Có lẽ là tác dụng của tâm lý.
Sau khi ăn kẹo, tôi luôn cảm thấy cơn đau trên cánh tay nhẹ đi rất nhiều."
Đến nỗi sâu răng...!Phương diện này quả thực khiến Giang mẹ đau đầu.
Dù nhổ răng rất đau nhưng cô vẫn không chịu thay đổi.
Ăn kẹo xong, bác sĩ cũng bắt tay vào làm.
Giang Vãn nhắm mắt lại, cảm giác được xương cốt đau đớn, cô không tự chủ được muốn vươn tay nhéo nhéo đùi để dời lực chú ý.
Nhưng một giây tiếp theo, tay đã được nắm bởi một bàn tay ấm áp.
"Cậu ngại mình chịu thương còn chưa đủ sao?"
Cô đột ngột mở mắt ra, đồng thời, cẳng tay truyền đến một cơn đau nhói, cô không khỏi kêu lên, tay vô thức dùng sức.
"Được rồi."
Bác sĩ vừa nói xong, Giang Vãn liền cảm thấy cẳng tay thả lỏng, mà cơn đau ban đầu đã biến mất gần hết.
Cô quay đầu sang nhìn, thấy trên tay cô gái đầy dấu tay do mình véo ra, khuôn mặt đỏ bừng lên, có chút ngượng ngùng nói: "Bạn học Bắc Hòe, xin lỗi a."
Bắc Hòe ý vị không rõ hừ lạnh, cũng không biết là có tức giận hay không.
Khi bác sĩ bó bột thạch cao cho Giang Vãn, cô nhìn cô gái đang ngồi trên ghế, lướt điện thoại, suy nghĩ một lúc, vẫn hỏi: "Bạn học Bắc Hòe, chúng ta đợi chút rồi cùng đi ăn tối sau nhé?"
Bắc Hòe thiếu chút nữa bị tức chết, bật cười hỏi: "Ăn, ăn cái rắm! Đến bây giờ còn muốn ăn nữa hả?"
"Bạn học nhỏ, sao nói năng hùng hổ như vậy, lúc nói chuyện với con gái thì phải nhẹ nhàng." Bác sĩ một bên liên tục lắc đầu.
"Hừ." Bắc Hòe cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
"Chậc chậc, tính tình bạn gái của em thật không tốt." Bác sĩ nhỏ giọng nói.
Giang Vãn cười cười, không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào tay trái bị bó thạnh cao, ánh mắt có chút cô đơn.
Vốn dĩ cô nghĩ hôm nay có thể cùng Bắc Hòe ăn một bữa cơm, nếu may mắn có thể cùng nhau đi mua sắm.
Kết quả là...!bây giờ không chỉ bị gãy tay mà người kia cũng đi rồi.
Cô thở dài trong lòng.
Cô luôn cảm thấy Bắc Hòe lúc xa lúc gần, có đôi khi cô cũng sẽ mệt mỏi.
Sau khi bó bột xong, Giang Vãn một mình đi thanh toán tiền, đang đi đến cửa bệnh viện thì đụng phải Bắc Hòe.
Cô gái đang xách hộp cơm nhìn thấy cô có chút ngạc nhiên.
"Nhanh như vậy?"
"Nếu không, cậu nghĩ sẽ mất bao lâu?" Tâm trạng của Giang Vãn lập tức chuyển biến tốt đẹp, cười trêu đùa.
Bắc Hòe cau mày: "Cầm lấy."
Giang Vãn vừa định cầm lấy, cô ấy lại thu tay về: "Quên đi.
Cậu đợi tôi ở đây, tôi ra ngay."
Nói xong, cô ấy vội vàng đi vào bệnh viện.
Khi Bắc Hòe bước ra, trong tay còn có thêm một danh sách, cô ấy đưa cho cô gái với vẻ mặt lạnh lùng: "Cầm lấy đi, nó có ích."
Giang Vãn không hiểu cầm lấy.
Sau khi nhìn kỹ, trên giấy viết đầy các lưu ý sau khi gãy xương và những thực phẩm cần tránh.
Vậy nên...!vừa rồi cô ấy vào chỉ để nhờ bác sĩ ghi cái này?
Giang Vãn cúi đầu cười thầm, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Nữ sinh giả vờ như không quan tâm, sờ sờ dái tai, không kiên nhẫn nói: "Không phải nói muốn ăn cơm sao? Đi thôi."
Vừa nói vừa định ném cái túi vào thùng rác.
"Ai nha! Cậu ném làm gì?" Giang Vãn vội vàng ngăn lại.
"Như thế nào, cậu muốn ăn?" Bắc Hòe nghĩ chắc phải đợi lâu, sợ cô đói nên đi mua cơm, sợ hết đồ ăn, nên cô ấy đã chọn món cháo thịt nạc Bắc Thảo.
"Đương nhiên!" Giang Vãn gật đầu thật mạnh, cầm lấy túi, đi tới đình hóng gió phía sau bệnh viện.
Bắc Hòe giúp mở nắp hộp, nhìn cô gái ăn từng miếng nhỏ, hai má phồng lên, ánh mắt có chút phức tạp.
"Tại sao cậu lại chắn cho tôi?" Cô ấy đột ngột hỏi.
Thành thật mà nói, cô ấy thực sự không nghĩ tới.
Trên thực tế, mối quan hệ giữa Giang Vãn và cô ấy không phải là thân thiết, có đôi khi đi học một ngày ở trường họ còn không nói chuyện với nhau.
Vậy vì sao cậu ta lại dứt khoát lựa chọn chịu đau vì mình?
Hay là, Giang Vãn là người hiền lành, cho dù là ai cũng sẽ lên chắn?
Vừa nghĩ đến tình huống này, trong lòng Bắc Hòe không khỏi tức giận.
"Bởi vì cậu đấy."
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái tựa như bông, như suối trong núi, trong phút chốc đã dập tắt lửa giận trong lòng cô ấy.
"Cái...!cái gì?"
"Đại khái là do cơ thể nhanh hơn não, trong tiềm thức, tôi không muốn bạn học Bắc Hòe bị thương."
"Ừm...!Tôi vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn với bạn học Bắc Hòe."
Bắc Hòe cau mày: "Cậu nói cảm ơn tôi làm gì? Là cậu chắn cho tôi một gậy, tôi mới là người nên nói như vậy, cậu có phải bị ngốc rồi không?"
Bị mắng là ngu ngốc, cô gái không bất mãn mà ngược lại còn mỉm cười.
"Thực ra tôi đã nghe được đối thoại của cậu với bọn họ."
"Người theo dõi tôi tối hôm qua là thuộc hạ của Tần Tường.
Tôi đoán, chắc là anh ta muốn chặn tôi để trút giận cho Trần Khả San.
Còn bạn học Bắc Hòe, cậu, là vì tôi mới đi gặp bọn người Tần Tường.
"
"Nếu không phải vì tôi, các cậu sẽ không đánh nhau với bọn họ.
"
"Đùa à, đừng tự mình đa tình nữa, chúng tôi không đánh nhau vì cậu." Bắc Hòe có chút không tự nhiên nghiêng đầu, trong lòng rõ ràng rất cảm động, nhưng miệng còn náo đến không được.
Nhưng Giang Vãn đã sớm nhìn thấy rõ "bộ mặt thật" của Bắc Hòe, hoàn toàn không để ý đến lời nói của cô ấy, chỉ cười với ôn nhu: "Đúng vậy, là tôi tự mình đa tình."
Thôi, miễn cưỡng giữ lại mặt mũi cho con quỷ ngạo kiều này đi.
Nghe thấy giọng điệu có lệ của cô gái, Bắc Hòe càng cảm thấy không được tự nhiên.
Quay đầu đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vốn là vậy."
Mây trắng trời xanh, nắng vàng bóng râm.
Một cơn gió thoảng qua.
Món cháo thịt nạc trứng được cầm trong tay vẫn còn nóng hổi, Giang Vãn nhìn bệnh nhân đang tập luyện