Editor: Nguyên Mạc
Chủ nhiệm Trương tức giận muốn đến gặp hiệu trưởng ngay để khiếu nại.
Nhưng hiệu trưởng mỗi ngày đều trăm công ngàn việc làm gì có thời gian để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này, trực tiếp nhờ chủ nhiệm giáo dục, Chủ nhiệm Tần xử lý.
Chờ Chủ nhiệm Tần tới, Giang Vãn đánh đòn phủ đầu trước, giải thích rõ ràng ngọn nguồn vấn đề, không hề giấu giếm hay cường điệu.
"Thầy Tần, em chấp nhận hình phạt.
Nhưng thầy Trương thân là một nhà giáo nhân dân, lại tùy ý công kích phụ huynh học sinh, coi thường và xúc phạm nhân cách học sinh, thậm chí còn bịa đặt ra tội danh.
Về vấn đề này, em nghĩ thầy Trương cũng nên bị trừng phạt."
Nữ sinh đứng giữa văn phong, ánh mắt trong sáng sạch sẽ, không vì người tới hùng hổ mà mất tự tin.
Từng câu từng chữ, rõ ràng mạnh mẽ.
Chủ nhiệm Tần cau mày trừng mắt nhìn Chủ nhiệm Trương đang đứng bên cạnh với vẻ không hài lòng.
"Ừm, tôi đã hiểu rõ mọi chuyện.
Về chuyện này, thầy Trương xác thật đã làm sai, nhưng các em không nên trốn học.
Thầy ấy cũng vì muốn tốt cho các em, có chút không lựa lời."
Thái độ Chủ nhiệm Tần dựa theo nguyên tắc muốn dàn xếp ổn thỏa, khuyên bảo.
"Theo ý tôi, chuyện này liền kết thúc ở đây đi..."
"Đây là ý tứ muốn thiên vị? Không chờ ông ta nói xong, Bắc Hòe lạnh mặt cắt ngang.
"Cái gì mà thiên vị, làm lớn chuyện này sẽ có lợi cho các em sao? Được rồi, chuyện này liền kết thúc ở đây.
Tôi sẽ không bắt các em phải chịu trách nhiệm về việc trốn học lần này, nhưng nhớ kỹ không có lần sau."
Chủ nhiệm Tần nói xong, quay đầu lại, hung ác trừng mắt nhìn Chủ nhiệm Trương.
Nếu không phải vì danh tiếng của trường, ông ta mới không muốn giúp đỡ tên ngu xuẩn này.
Ngu như vậy căn bản không đảm nhiệm được chức quản lý, nếu không phải vì trong trường có quan hệ, ông ta cũng khinh thường để ý đến ông ta (Chủ nhiệm Trương).
Hành vi "Đánh một cái tát cho một viên kẹo" này khiến Giang Vãn cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt lo lắng của Quan Quan, cô mím môi, rốt cuộc vẫn cam chịu.
Cô không phải là người không linh hoạt, đôi khi thỏa hiệp thích hợp, hy sinh những thương tổn không đáng kể, nhưng nó có thể giúp đỡ người bên cạnh, đúng là tốt nhất.
Mặc dù trong lòng vẫn còn chút ghê tởm.
Thấy Giang Vãn trầm mặc không nói chuyện, Bắc Hòe liền hiểu ý cô.
"Còn tưởng có bao nhiêu năng lực, cũng chỉ có vậy thôi." Sau khi sự việc được giải quyết xong, Chủ nhiệm Trương không khỏi nhếch mép trào phúng.
Nhưng cuối cùng vẫn có Chủ nhiệm Tần ở đây nên ông ta không dám quá kiêu ngạo.
Không có gì bất ngờ xảy ra, khi trở về ông ta nhất định sẽ bị cái "đùi" chỉnh đốn.
"Thực xin lỗi, tất cả đều là do tớ." Quan Quan không phải kẻ ngốc, cô làm sao không biết Giang Vãn thỏa hiệp vì cô.
Cô rất muốn hét lên bảo mặc kệ tớ.
Nhưng cô lại không biết xấu hổ không thể mở miệng ra.
Nỗi sợ hãi về mẹ của cô đã ăn sâu vào xương cốt.
Ngày thường nhìn cô có hơi tùy tiện tính cách nóng nảy, như thể không sợ bất cứ điều gì.
Nhưng xét đến cùng, cô chẳng qua chỉ là một kẻ hèn nhát đến không được.
Cô gái cắn chặt môi, đôi mắt hơi đỏ, vẻ mặt đầy khó chịu, như thể đang tự trách mình nhu nhược.
"Không sao đâu, so với để thầy Trương bị xử phạt nặng, tớ không muốn nhìn thấy cậu bị thương." Giang Vãn nhẹ nhàng ôm cô gái, sờ sờ đầu cô, nhẹ giọng dỗ dành.
Nỗi sợ hãi của Quan Quan, thật ra cô cũng hiểu rõ.
Trước khi gia đình Quan Quan chuyển đi, cô thường thấy dì Quan chỉ vào mũi Quan Quan mắng mỏ.
Khi đó, nhà của Giang Vãn trở thành nơi trú ẩn an toàn của Quan Quan.
Mỗi lần bị mắng, tiểu cô nương hai chân ngắn nhỏ thở hổn hển chạy đến nhà Giang Vãn, ôm Giang Vãn khóc như sói gào, lại thở hổn hển vừa khóc vừa chạy về nhà.
Quan Quan nhìn như vô tâm không tim không phổi, nhưng thực ra rất thiếu cảm giác an toàn.
Điều đáng mừng là cô ấy sẽ chủ động tìm kiếm cảm giác an toàn, dù có va vào tường nhiều lần cũng không nản lòng.
Sau đó, cô tìm thấy Giang Vãn.
Mặc dù Giang Vãn nhỏ hơn cô ấy một chút, nhìn bộ dạng mong manh yếu ớt.
Nhưng không thể phủ nhận chính là, từ lâu cô đã cảm thấy an toàn ở nơi Giang Vãn.
Nghĩ đến chuyện cũ, Giang Vãn bất giác đưa mắt về phía nữ sinh đang đứng im ở bên kia.
Cũng giống như Quan Quan, Bắc Hòe cũng cực kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Nhưng điều khác biệt là cô ấy không bao giờ dễ dàng bước ra nửa bước, cũng không cho phép người khác đến gần mình.
Tự giam giữ để mình rơi vào vực thẳm vô vọng.
Nhận thấy ánh mắt của Giang Vãn, Bắc Hòe nhìn sang, ánh mắt hơi tối lại: "Hai người về lớp trước đi."
"Còn cậu, cậu định làm gì?"
"Xử lý chút chuyện." Cô ấy nói, chân dài đã bước ra ngoài.
Nhưng mới đi được hai bước, cánh tay đã bị nắm chặt.
Cô ấy dừng lại, quay đầu nhìn, bắt gặp đôi mắt đen như mực của cô gái.
"Không cần làm loạn." Giang Vãn nhìn chằm chằm vào mặt Bắc Hòe, im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói.
"Nghe giảng cho tốt."
Bắc Hòe chỉ cười nhẹ, hỏi một đằng trả lời một lẻo.
Cô ấy bỏ tay Giang Vãn ra, xoay người rời đi.
"Vãn Vãn, Bắc Hòe định làm gì vậy? Sao vẻ mặt cậu nghiêm túc vậy?" Quan Quan xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, bẹp miệng nghi hoặc hỏi.
"Tớ không biết." Giang Vãn nhìn bóng lưng cô gái rời đi, mi mắt chậm rãi rũ xuống.
Cô không biết Bắc Hòe định làm gì, nhưng cô có trực giác.
Bắc Hòe chuyện sắp làm, chắc chắn liên quan đến các cô.
Sau vài giây, cô ngẩng đầu lên, sắc mặt đã trở lại bình thường.
"Quan Quan, chúng ta nên đi học rồi.
Lãng phí nhiều thời gian như vậy, không biết nghỉ bao nhiêu tiết rồi."
Nếu Tiểu Bắc yêu cầu cô nghe giảng cho tốt, cô phải nghe lời Tiểu Bắc.
***
"Chậc chậc, sao lại tới tìm tớ? Cậu không thấy tớ đang nghiêm túc đi học sao?" Sầm Kim bước ra khỏi lớp, không kiên nhẫn nhìn Bắc Hòe.
"Giúp tớ một việc." Bắc Hòe không nói lời vô nghĩa, trực tiếp vào vấn đề.
"Hừ, có việc liền tìm đến tớ.
Trước đó còn chưa giải thích việc cho tớ vào danh sách đen, tớ còn chưa tìm cậu tính sổ đâu.
Tớ nói cho cậu biết, không có cửa, không giúp!
Sầm Kim cười rất thiếu đánh, giọng điệu khoe khoang.
Cô chỉ muốn chọc thủng nhuệ khí của tên này, đỡ phải càng ngày càng kiêu ngạo, đến lúc gặp chuyện mới nghĩ đến mình, không có việc gì cũng không thèm đoái hoài đến cô.
Bắc Hòe vừa định nói, Sầm Kim lập tức chặn lại rồi quay về chỗ: "Tớ nói cho cậu biết, lần này ngay cả rượu của A Kéo tỷ cũng vô dụng.
Nói không giúp là không giúp, Thiên Vương lão tử tới cũng mặc kệ.
"
"Ồ.
Phản ứng của Bắc Hòe rất bình tĩnh, nhìn thấy Sầm Kim lại khó chịu, giống như đánh một quyền vào bịch