Editor: Nguyên Mạc
Vòng chung kết của Cuộc thi Ballet Lạc Tang ở thành phố Ninh đã được lên kế hoạch tổ chức vào giữa tháng Tư.
Bài thi đầu tiên và thứ hai được tiến hành trực tuyến.
Là một thí sinh trong tổ dự thi, hai lần Giang Vãn đều rút được vị trí thứ nhất.
Mặc dù ban giám khảo của cuộc thi Ballet Lạc Tang không phải là những người có tên tuổi lớn nhưng họ cũng có chút danh tiếng.
Điều này đủ để nhìn thấy hàm lượng của cuộc thi.
Vì trận thi đấu này, Giang Vãn đã chuẩn bị kỹ lưỡng trong thời gian dài.
Đáng tiếc Giang mẹ không thể đến hiện trường xem trực tiếp.
Chị của Giang mẹ cãi nhau với chồng, hai người ở nhà cãi vã suốt ngày, dì họ nghĩ luẩn quẩn trong lòng muốn nhảy sông tự tử, may mắn thay, cuối cùng dì ấy đã được người khác cứu.
Giang mẹ xưa nay luôn gần gũi với chị mình, từ khi còn nhỏ đã chăm sóc bà rất nhiều.
Hơn nữa, chị mình bị nhà chồng vắng vẻ, bên nhà mẹ đẻ lại không có ai nên Giang mẹ liền vào bệnh viện chăm sóc, nhân tiện ngồi giảng đạo thêm.
Chỉ có thể uy khuất con gái.
Nhưng thật ra tâm trạng Giang Vãn tốt, ngược lại còn an ủi Giang mẹ.
"Không sao đâu, chỉ là mẹ không thể đến xem trực tiếp thôi.
Đến lúc đó xem phát lại cũng giống nhau.
Mẹ cứ yên tâm đi đi, tiện thể chào hỏi dì giúp con."
Ngày diễn ra trận chung kết, Quan Quan là người đầu tiên đến.
Quan Quan lẻn vào trong hậu trường, tự nhiên ngồi bên cạnh Giang Vãn, cười toe toét với cô: "Vãn Vãn tớ đủ tốt đi, tớ trốn học lớp bổ túc đến đấy."
"Cậu không sợ bị dì Quan biết sao?" Giang Vãn nhướng mày liếc mắt nhìn cô.
"Biết...!biết thì biết, đến xem cậu biểu diễn một trận rất đáng giá!"
Quan Quan vỗ ngực nói rất hùng hồn, nếu có thể bỏ qua vẻ mặt thâm cừu đại hận của cô.
"Đừng lo lắng, tớ đã nói trước với dì Quan rồi." Giang Vãn lắc đầu cười.
Cô biết Quan Quan sẽ nói dối dì Quan đến xem cô thi đấu, vì phòng đến lúc đó sự việc bị bại lộ, Quan Quan không trách khỏi bị đánh một trận, cô tốn chút miệng lưỡi cũng không là gì.
"Ô ô, tớ liền biết Vãn Vãn không thể chịu được tớ bị đánh.
Rốt cuộc, thương ở thân ta, đau ở tâm ngươi.
~" Quan Quan cảm động đến nước mắt lưng tròng, mở miệng toàn lời âu yếm đầy dầu mỡ.
Giang Vãn lộ vẻ ghét bỏ suýt chút nữa trực tiếp đá cô ra ngoài.
"Mà này, Bắc Hòe không tới sao?" Quan Quan lè lưỡi, trở nên nghiêm túc.
Giang Vãn dừng lại, mặt mày ủ rũ, giọng nói hơi trầm xuống: "Hôm nay cậu ấy tham gia cuộc thi vật lý, chắc là không tới kịp được."
Mặc dù cô đã sớm biết lịch trình của họ sẽ xung đột, nhưng không gặp được người, cô vẫn không khỏi có chút thất vọng.
Quan Quan tâm lớn, không để ý đến cảm xúc của bạn mình, cảm khái tắc tắc hai tiếng: "Thật không thể tin được, cậu ấy cũng im lặng hai năm rồi, tự dưng lại bay lên.
Chỉ trong hai tháng, từ đội sổ trở thành học sinh mũi nhọn, đây không phải hắc mã là gì."
"Bây giờ thầy giáo lớp tớ cứ lấy cậu ấy làm tấm gương kể chuyện truyền cảm hứng suốt ngày, nghe đến lỗ tai ai cũng thành cái kén." Cô bĩa môi, có vẻ đối với việc này rất có oán khí.
Nghe được lời than thở, Giang Vãn không khỏi bật cười, nhưng đồng thời trong lòng cũng rất vui mừng.
Cô nghĩ, đây mới là cuộc sống mà Tiểu Bắc nên có.
Đủ xán lạn, đủ rực rỡ, được khen ngợi, ngưỡng mộ, yêu thích.
"Đúng rồi, cậu và Sầm tỷ của cậu thế nào rồi?" Giang Vãn như nghĩ ra điều gì, nhìn Quan Quan đang uống nước, đột nhiên hỏi.
Mấy ngày nay tâm trạng của Quan Quan rất thấp, luôn buồn bực không vui.
Lúc đó cô có hỏi như thế nào, Quan Quan cũng không chịu nói nguyên nhân, nhưng gần như cô đã đoán ra được có liên quan đến Sầm Kim.
Nhưng sau mấy ngày, Quan Quan lại trở về dáng vẻ tỏa nắng, hoạt bát vô tư như trước đây, như không có chuyện gì xảy ra.
Khi đó, Giang Vãn vừa bận rộn việc luyện tập vũ đạo, vừa lo lắng việc học, cố gắng để không chậm tiến độ.
Với sức lực có hạn, tự nhiên cô lại quên mất chuyện của Quan Quan.
Bây giờ chợt nghĩ lại, thấy vẻ mặt của Quan Quan không có chút mù mịt nào, liền yên tâm lớn mật hỏi.
Nhưng mà, Quan Quan hiển nhiên không ngờ tới vấn đề này, liền ho khan một tiếng.
"Khụ, khụ, giữa tớ và chị ấy thì có thể xảy ra chuyện gì." Cô đặt cốc nước xuống, xua tay lần nữa, nhưng giọng điệu rõ ràng đã trầm xuống, không còn vui vẻ như trước.
"Sầm Kim sắp thi đại học rồi.
Tất nhiên, tớ không thể đến gặp chị ấy thường xuyên nữa, như vậy sẽ làm chị ấy mất tập trung."
Cô nhún vai, nói với giọng điệu không thèm để ý: "Tớ đã nghĩ kỹ rồi, chờ chị ấy thi đại học xong, tớ sẽ tỏ tình với chi ấy.
Dù chị ấy có đồng ý hay không thì ít nhất tớ đã không mù quáng yêu thầm lâu như vậy.
Tác phong giấu trong lòng như vậy không phải Quan Thiều Dung ta!"
Tuy cô biết rằng, 90% đối phương có khả năng sẽ từ chối.
Cô nghĩ, có lẽ mình ngụy trang quá kém, cảm xúc vui buồn đều viết hết trên mặt, khiến Sầm Kim có thể nhìn rõ.
Sầm Kim quả thực là một người rất dịu dàng, ngay cả lời từ chối cũng tinh tế ôn như như vậy.
Vừa nhẹ nhàng vừa tuyệt tình, làm cô không thể tìm ra dấu vết để lừa mình dối người.
"Quan Quan..." Cẩn thận như Giang Vãn, làm sao có thể không nhìn ra vẻ u buồn ẩn chứa trong mắt cô gái.
Quan Quan có chút cười không nổi: "Cái kia, bên trong máy sưởi ấm quá, tớ ra ngoài hít thở không khí, khi nào cậu lên sân khấu, ở bên dưới tớ sẽ cổ vũ cho cậu!"
Cô nói xong, liền quay người rời khỏi.
Giang Vãn có chút lo lắng nhìn bóng lưng cô ấy, trong lòng thở dài.
Đột nhiên, có hai cô gái từ cửa bước vào.
Một người hai tay ôm ngực, tư thế cao ngạo, người kia nhướng mày mặt mày mang ý cười, nhưng nụ cười có chút giả tạo.
Vừa lúc, Giang Vãn quen biết hai người này.
Lần trước có buổi thi đấu nhỏ được tổ chức ở thành phố Ninh, các cô đều tham dự, đã xảy ra một số tranh chấp.
Giang Vãn cũng lười để ý tới, chỉ là không biết tại sao hai người bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào cô, chỉ cần nhìn thấy cô, là lại tức giận bắt đầu âm dương quái khí.
Quả nhiên, cô gái cao hơn nhìn thấy cô, đôi mắt