Editor: Nguyên Mạc
Thời gian như thoi đưa.
Hai tháng trôi qua thật nhanh chóng.
Kỳ thi tuyển sinh đại học đã đến.
Mặc kệ kết quả tốt hay xấu, ngay sau kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc là ngày mà tất cả năm ba được giải phóng.
Vô số người gào thét, hò hét hoan hô.
Vì ba năm nỗ lực, vì thanh xuân không tha, vì sự chia tay sắp tới này.
Ngày này cũng là thời gian nghỉ cho các khối lớp khác.
Giang Vãn đang làm tổ trong phòng xem vòng bạn bè.
Cô cũng quen một số học sinh năm ba, vòng bạn bè bây giờ đều do họ chiếm hết.
Có người phàn nàn rằng đề lần này quá khó, có nói họ trực tiếp nằm ngang nói sẽ chiến đấu lại vào năm sau; có người ăn mừng giải phóng, đã bắt đầu bàn bạc về việc liên hoan.
Giang Vãn xem bình luận từng người bên dưới.
——Có khó không không biết, nhưng khí thế không thể thua.
—— Nằm ngang cũng tốt, nhưng đừng quá ham.
—— Liên hoan thêm một cái nha (làm toàn bộ năm ba)
Không biết có phải do trọng sinh trở lại tuổi này không mà cảm thấy trong người tràn ngập sức sống, cô cảm giác cả tâm thái mình cũng trẻ ra rấy nhiều, cũng không thấy chán như trước.
Khi cô còn đang hăng say hồi tưởng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Quan Quan đến rồi, ăn cơm chưa? Tiểu Vãn đang ở trong phòng." Là giọng của Giang mẹ.
Giang Vãn nhanh chóng đứng dậy, mở cửa ra, nhìn thoáng qua đã thấy cô gái đứng ở cửa, trang điểm rất tinh tế, ăn mặc thực đẹp nhưng cả người tràn đầy phiền muộn khó tả.
"Các con nói chuyện trước đi, ta đi cắt trái cây." Giang mẹ cũng có thể nhìn ra tâm trạng của Quan Quan không ổn lắm, nên để lại không gian cho hai đứa nhỏ.
Quan Quan vừa vào phòng ngủ liền không chịu được nữa.
Ở trước mặt Giang mẹ, cô còn có thể miễn cưỡng cười một cái, nhưng ở trước mặt Giang Vãn, cô ấy lại không kìm được.
"Ô ô ô, Vãn Vãn, tớ thất tình!" Cô gái nhỏ ôm chặt Giang Vãn, khóc đến hỏng mất.
Hôm nay, cô trang điểm đẹp nhất, mặc bộ váy yêu thích nhất đến tỏ tình với Sầm Kim.
Kết quả là trong dự đoán.
Sầm Kim từ chối.
Quan Quan vẫn còn nhớ rõ nét mặt của nữ sinh khi từ chối cô ấy
Dịu dàng như vậy, lại tuyệt tình như vậy.
"Cô ấy...!Cô ấy còn nói tớ còn nhỏ, không biết thích là gì, còn nói thích và ỷ lại trộn lẫn...!Nhưng chính mình chẳng lẽ còn không biết là thích hay không sao!"
Quan Quan khóc không thành tiếng, tay ôm chặt Giang Vãn, trông cô như một đứa trẻ bị ủy khuất, muốn tìm nơi nương tựa.
"Đồ khốn kiếp, tên khốn kiếp! Từ chối thì cứ từ chối, lấy cớ tệ như vậy làm gì! Cớ tệ hại! Ô ô ô ô ô..."
Giang Vãn xoa đầu Quan Quan như con cún con, rồi dịu dàng dỗ dành: "Ừ ừ ừ, cô ấy đúng là tên khốn, căn bản cô ấy không xứng với Quan Quan, về sau không cần để ý cô ấy."
Lớp trang điểm trên mặt Quan Quan đã nhòe hết, thút tha thút thít.
Có thể thấy được tiểu cô nương rất thương tâm.
Không quan tâm đến quần áo bị cọ bẩn, Giang Vãn kiên nhẫn ôn nhu vỗ nhẹ vào lưng cô gái, giống như an ủi một đứa trẻ bị thương.
Cô không nói thêm lời an ủi nào, chỉ để Quan Quan trút hết cảm xúc trong lòng.
Khóc đi, khóc ra thì tốt rồi.
Một lúc sau, Quan Quan khóc đủ rồi, hai mắt sưng tấy, mũi đỏ bừng, ngơ ngác nhìn Giang Vãn.
"Vãn Vãn, cậu nói có phải tớ rất kém không?" Cô ấy cười khổ: "Nhìn xem, mỗi bạn gái cô ấy hẹn hò đều là người ưu tú nhất.
Ngay cả những người theo đuổi cô ấy cũng không kém chút nào."
"Chỉ có tớ là không xinh lắm, dáng người cũng không đẹp, thành tích cũng không phải là đỉnh nhất.
Ham chơi ham ăn, tính tình tùy tiện, nhìn chẳng giống con gái chút nào."
Quan Quan nói xong, mũi chua xót, lại có loại xúc động muốn khóc.
"Như vậy đúng không, cũng khó trách..."
"Vậy thì thế nào?"
Trước khi cô ấy nói xong lời tự trách, Giang Vãn đã đánh gãy nó.
Quan Quan sửng sốt một chút, cô ấy nhìn người luôn dịu dàng tốt bụng không nở nụ cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Cứ là chính mình thì tốt rồi." Giang Vãn nắm lấy tay Quan Quan đã thấm lạnh, nghiêm túc nói.
"Không hoàn mỹ cũng không quan hệ, cùng người khác không giống nhau cũng không quan hệ.
Cậu chính là Quan Thiều Dung độc nhất vô nhị."
"Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, tớ vĩnh viễn đều đứng về phía cậu."
Giống như kiếp trước, từ đầu đến cuối Quan Quan đều đứng bên phía cô, cô sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất của Quan Quan
"Vãn Vãn..." Cái miệng nhỏ nhắn của Quan Quan bẹp một cái, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Nhưng lần này, không phải vì tình yêu không thành, mà là vì cảm động.
Cô nghĩ, điều đúng đắn nhất mình làm trong đời là làm bạn với Giang Vãn.
Cuối cùng, Quan Quan trực tiếp ngủ trên giường Giang Vãn.
Cô quá mệt mỏi, cũng chưa tẩy trang, vẫn là Giang Vãn lấy khăn ướt lau mặt cho cô ấy.
Nhìn cô gái khi ngủ còn thỉnh thoảng khịt mũi một cái, Giang Vãn thở dài trong lòng.
Có thể thấy được Quan Quan đối với Sầm Kim vẫn chưa chết tâm.
Ở kiếp trước hai người không hề giao thoa, cũng không biết đời này như thế nào lại liên lụy nhau.
***
Giang Vãn lo lắng trạng thái của Quan Quan, nên lúc nói chuyện phiếm với Bắc Hòe liền nói việc này.
Sau đó, Bắc Hòe nhân cơ hội hỏi Sầm Kim xem cô đang nghĩ gì.
Cô ấy không quan tâm lắm đến mấy sự tích phong lưu của Sầm Kim.
Nên cô ấy không biết Sầm Kim như thế nào lại dính đến bạn thân của Giang Vãn.
Nhưng vô luận như thế nào, nếu để Giang Vãn lo lắng, vậy không được.
Sầm Kim vừa chơi xong một ván bi-a, mới dựa vào ghế sô pha thì nghe thấy lời nói của Bắc Hòe.
Cô nhấp một ngụm rượu vang, nhìn Bắc Hòe nhướng mày: "Hèn gì, liền nói, hiện tại yêu học tập yêu đến không thể kiềm chế được, Mặc kệ thế nào gọi cũng không ra, thế mà hôm nay gọi ra lại sảng khoái đáp ứng thế.
Hóa ra là đợi ở đây."
Mặt Bắc Hòe bình tĩnh: "Đừng đổi chủ đề."
"Còn có thể nghĩ thế nào, đương nhiên là không muốn từ bỏ mảnh rừng rậm rạp." Sầm Kim điều chỉnh tư thế ngồi, ngữ khí vẫn một dạng bất cẩn.
"Thật hay giả." Bắc Hòe lộ vẻ ghét bỏ.
Sầm Kim tức giận bật cười: "Cậu còn không biết xấu hổ nói ra, chính chuyện cậu còn chưa rõ ràng đâu."
"Tớ và Vãn Vãn đã ước định, cùng nhau nỗ lực thi vào cũng một thành phố." Vừa nói đén đây, Bắc Hòe toàn thân tràn đầy tinh thần, hận không thể về nhà học bài.
"A, không rối rắm? Suy nghĩ cẩn thận?"
Bắc Hòe cười: "Có người cực khổ đến yêu, tại sao lại không dũng cảm một lần."
Khi cô ấy nói điều này, đôi mắt sáng lên, tràn ngập sức sống và hy vọng,
Sầm Kim chưa bao giờ nhìn thấy một Bắc Hòe như vậy.
Cô im lặng vài giây rồi bật cười: "Khá tốt, người sao.
Hãy luôn cố gắng quên mình một lần trong đời.
"
Chỉ là cô còn chưa tới mức đó.
***
Không bao lâu nữa, Giang Vãn và Bắc Hòe cũng chính thức bước vào năm ba cấp 3.
Trong lớp, Dương lão sư bởi vì lời nói kia của Giang Vãn còn đặc biệt chú ý đến hai người bọn họ một khoảng thời gian.
Kết quả hai người ngồi cùng nhau, chẳng những không ảnh hưởng đến điểm số vì chuyện yêu đương, mà một người so một người còn nghiêm túc nghe giảng trong lớp hơn.
Thành tích cả hai được cải thiện nhanh chóng, đặc biệt là Bắc Hòe.
Mặc dù cô ấy đã lãng phí hai năm học, nhưng không thể kìm nổi sự thông minh của mình.
Chỉ một điểm liền hiểu, mức độ tiến bộ quá mức của cô ấy hoàn toàn làm người ta kinh ngạc rớt cằm.
Không chỉ vậy, Bắc Hòe còn tham gia các cuộc thi khác nhau và giành được hàng loạt giải thưởng, đặc biệt là cuộc thi vật lý cấp tỉnh, cô ấy đã giành được giải nhất.
Thuận lời được đại học A ở Bắc Kinh cử đi học.
Chỉ trong vòng một năm, cô ấy từ một kẻ ghét chó ngại lưu manh trở