Editor: Nguyên Mạc
"Vãn Vãn, làm tốt lắm!" Quan Thiều Dung ấn một like cho Giang Vãn.
Người khác có thể không hiểu Giang Vãn, cho rằng đây là cô đang kiềm chế, nhưng Quan Thiều Dung lại biết rất rõ.
Giang Vãn có vẻ ngoài hiền lành nhưng bên trong lại cứng rắn, lớn lên ăn mềm chứ không ăn cứng.
Cho nên mới không nghĩ tới chuyện Giang Vãn sẽ cầm bát canh úp lên đầu người khác, cô cũng không cảm thấy ngoài dự đoán.
Bởi vì cô biết Giang Vãn có thể làm ra chuyện này.
"Nhưng mà, cánh tay cậu không sao chứ, canh kia hình như rất nóng." Quan Thiều Dung nhìn cánh tay Giang Vãn có chút lo lắng.
Vì Giang Vãn mặc áo dài tay nên cô không nhìn thấy được tình trạng của vết thương.
"Không sao đâu, lát nữa là tốt rồi.
Tớ về thay quần áo đây." Giang Vãn cười trấn an vỗ vỗ tay Quan Quan.
Trên quần áo ở đâu cũng có vết bẩn do thức ăn bắn vào nên không thể mặc ra ngoài được nữa.
May mà cô luôn mang theo quần áo tập múa của mình, mặc dù có hơi bó sát nhưng mặc áo khoác đồng phục học sinh bên ngoài cũng không có vấn đề gì.
"Như vậy đi, quần áo của tôi, làm phiền bạn học Hứa giặt sạch sẽ, nếu cậu không muốn giặt thì hãy mua một bộ mới, tôi sẽ nhận." Cô nhìn Hứa Tiểu Chi sợ mà không dám trốn, giọng điệu của cô vừa xa cách lại vừa lịch sự, không có chút khuyết điểm nào.
"Ồ...!Được." Hứa Tiểu Chi nhanh chóng đáp lại.
"Vãn Vãn, đợi chút để tớ đi mua đồ ăn cho cậu." Quan Thiều Dung cũng không thèm liếc nhìn Hứa Tiểu Chi.
"Không cần đâu, tớ không muốn ăn, nếu buổi chiều đói bụng, tớ sẽ xuống căng tin mua đồ ăn sau." Giang Vãn lắc đầu.
"Lát nữa cậu hãy đến lớp sáu lấy quần áo, đương nhiên cậu không đến cũng không sao." Cô liếc Hứa Tiểu Chi một cái, giọng nói nhàn nhạt.
Chờ sau khi bóng dáng Giang Vãn biến mất ở căng tin, Bắc Hòe cũng đứng dậy.
"Tớ đi trước." Cô ấy nói một tiếng rồi bỏ chạy lấy người.
"Hí, sao tao cảm thấy Hòe tỷ gần đây rất kỳ quái." Đồng Bạch Phong nhẹ giọng lẩm bẩm.
Những người khác cũng sôi nổi đồng ý.
Sầm Kim cười nhạo một tiếng, dưới ánh mắt tò mò của mấy người, cô nhấp môi, chậm rãi nói: "Hòe tỷ của các cậu, chắc là...!sắp yêu đương rồi."
Mọi người:!!!
***
Khi đang thay quần áo, cô không cẩn thận chạm vào cánh tay bị bỏng của mình, cơn đau rát lan dần ra.
Giang Vãn cắn răng thay quần áo, chờ thay xong trên trán đã toát ra lớp mồ hôi mỏng.
Cô vừa nhờ Hứa Tiểu Chi đi mua thuốc trị bỏng, nhưng người có đến hay không còn khó nói.
Khi cô quay về lớp học, vài người trong lớp đã lần lượt trở về.
Nhìn thấy cô xuất hiện, ánh mắt có chút kỳ quái.
Ngay cả Mễ Thư Vân cũng không chào hỏi cô.
Giang Vãn nghoảnh mặt làm ngơ, bình tĩnh ngồi trở lại chỗ của mình.
Vì không cấm dùng điện thoại, nên chuyện gì xảy ra trong trường đều có thể lan truyền bằng tốc độ nhanh chóng.
Vừa rồi hẳn đã có rất nhiều học sinh quay chụp lại những gì diễn ra trong căng tin rồi đăng lên diễn đàn, những ai theo dõi diễn đàn chắc giờ cũng ăn dưa xong rồi.
Nhưng đây không phải là điều cô quan tâm, cô có kế hoạch của riêng mình.
Cô sẽ đợi Hứa Tiểu Chi thêm vài phút nữa, nếu người ta không đến thì cô sẽ tự đi mua thuốc.
Nhưng dù sao Hứa Tiểu Chi cũng phải tự gánh lấy hậu quả cho việc mình đã làm.
Cô vẫn còn một bản sao lưu của video trên sân thượng lần trước.
Giang Vãn không ngốc như vậy, không thể không biết tầm quan trọng của việc lưu giữ lại một bản.
Nghĩ vậy, cô nhét túi quần áo bẩn vào ngăn bàn, vừa thò tay vào thì đụng phải một vật hình chữ nhật.
Cô khá chắc chắn trên bàn mình không có loại đồ vật như vậy.
Khi vừa lấy ra, hóa ra đây là một hộp thuốc mỡ trị bỏng.
Nhưng, ai đã mua cái này?
Nếu là Hứa Tiểu Chi, cô ta đến đưa thuốc mỡ thì không có lý do gì không cầm quần áo đi.
Cũng chắc chắn không phải của bạn học trong lớp, các cô không có quan hệ tốt như vậy.
Về phần Quan Quan lại càng không thể, cô không phải loại người lẳng lặng đưa thuốc mỡ xong rồi rời đi.
Giang Vãn rũ mi xuống, cẩn thận suy nghĩ.
Cô nhớ lúc rời căng tin, từ khóe mắt cô liếc thấy bóng người ấy ngồi trong góc.
Người nọ đang nhìn cô, trong mắt cô ấy hiện lên cảm xúc mà cô không hiểu.
Trong đầu cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ rất to gan.
Cô nắm hộp thuốc mỡ trong tay, nhìn về phía Mễ Thư Vân, hỏi: "Khi quay lại, cậu có...!nhìn thấy Bắc Hòe không?"
"À? Tốt...!hình như có đấy." Mễ Thư Vân cúi đầu nhỏ giọng trả lời.
"Nghiêm túc nghĩ lại đi, cậu thật sự đã nhìn thấy cô ấy sao?" Giang Vãn làm sao không nhìn ra được cảm xúc mâu thuẫn và có lệ của Mễ Thư Vân, nhưng hiện tại cô càng muốn biết chuyện này hơn.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Vãn, Mễ Thư Vân nuốt nước miếng, nghiêm túc trả lời: "Đúng...!khi tớ trở lại, vừa vặn nhìn thấy cô ấy đi ra khỏi lớp học."
"Tớ biết rồi, cảm ơn." Gương mặt Giang Vãn dịu lại rồi mỉm cười với Mễ Thư Vân.
"Ồ, Mễ Thư Vân, cậu thật ngu ngốc, thế mà còn dám nói chuyện với Giang Vãn, cậu không biết cậu ta đã đắc tội với Trần Khả Sản sao? Đắc tội Trần Khả Sản chính là đắc tội đến Tần ca, cậu đang ngại cuộc sống của mình quá tốt đẹp sao?"
Giọng nói giễu cợt cắt ngang sự yên tĩnh trong lớp.
Mặt Mễ Thư Vân ngay lập tức trở lên tái mét.
Sắc mặt những người khác cũng không tốt lắm.
Rõ ràng trong lòng bọn họ, Tần ca là một nhân vật không dễ chọc.
Giang Vãn nhìn sang, người vừa nói chính là nam sinh bị cô mắng lúc sáng.
Có lẽ vì vậy mà cậu ta đặc biệt nhằm vào cô.
"Nhìn cái gì, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?" Nam sinh ôm cánh tay, vẻ mặt đắc ý, nếu không phải người bên cạnh dùng cùi chỏ đâm vào người cậu ta, chắc sẽ còn không câm miệng.
Giang Vãn lười phản ứng cậu ta, vừa lúc Hứa Tiểu Chi đến đây.
Cô đi đến cửa sau lớp, đưa túi quần áo cho cô ta.
Thành thật mà nói, cô có chút không tin rằng cô ta sẽ đến.
"Cái kia...!đây là thuốc mỡ trị bỏng.
Sáng và tối mỗi buổi bôi một lần." Hứa Tiểu Chi vẫn cúi đầu lấy ra một lọ thuốc.
"Thuốc mỡ thì không cần nữa."
Khi Giang Vãn nói không cần, Hứa Tiểu Chi cũng không hỏi gì, chỉ im lặng rút thuốc mỡ lại.
"Vậy cậu nói cho tôi biết ít chuyện của vị kia...!Tần ca ý."
Nghe vậy, Hứa Tiểu Chi chậm rãi ngẩng đầu, trên gương mặt tái nhợt lộ vẻ khủng bố.
"Hắn ta...!là một tồn tại đáng sợ."
Theo lời Hứa Tiểu Chi, Tần Tường là người cầm đầu khu vực này, có rất nhiều tiểu đệ, thậm