Edit: Cá
Beta: Daisy
‐------------------------
Tang lễ Lý Khâm Viễn được làm rất đơn giản, thời điểm xử lý tang sự, tất cả mọi người đều lo lắng Cố Vô Ưu sẽ gục ngã.
Nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn duy trì lý trí thanh tỉnh, không khóc không nháo, bình tĩnh một cách đáng sợ.
Nàng tiếp đãi khách khứa, lựa chọn nơi an táng, chưa từng thể hiện một chút yếu đuối nào.
***
Sau khi tang lễ kết thúc.
Phó Hiển một thân áo trắng quỳ trước mặt Cố Vô Ưu.
"Chàng đã chết thế nào?" Cố Vô Ưu rũ mắt hỏi hắn, thần sắc bình tĩnh.
"Huynh ấy...!bị trọng thương ở ải Nhạn Môn Quan, sau đó chúng ta bị người đánh lén, huynh ấy vì bảo hộ ta mà bị loạn tiễn xuyên tim." Phó Hiển cúi đầu, nhưng vẫn không che giấu được vẻ mặt tang thương, ánh mắt đỏ bừng, thanh âm khan đặc, sống lưng trước kia luôn thẳng lúc này phảng phất không chống đỡ nổi mà còng xuống: "Nếu không phải bởi vì ta huynh ấy sẽ không chết."
"Chàng từng nói với ta." Cố Vô Ưu nhìn hắn nói: "Hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, khi còn bé ngươi đã bảo hộ chàng nhiều lần, cho nên chàng bảo hộ ngươi mà chết thì ta không trách chàng."
"Tẩu tử..."
Cố Vô Ưu nâng tay, ngăn hắn tiếp tục sám hối, chỉ hỏi, "Chàng có lời nào nhắn lại cho ta không?"
"Thời điểm ta chạy được đến bên huynh ấy thì huynh ấy đã không còn thở nữa, trong tay huynh ấy nắm chặt một cái túi thơm..." Phó Hiển run tay, từ trong lòng lấy ra một cái túi thơm dính máu đưa cho nàng.
Cố Vô Ưu nhìn cái túi thơm ánh mắt khẽ lay động, bàn tay muốn nhận cũng run nhẹ một chút.
Một lúc sau nàng mới đưa tay tiếp nhận.
Đây là cái túi thơm năm ấy nàng đưa cho Lý Viễn Khâm sau khi gả cho chàng, khi đó nữ công của nàng không tốt, đường may vô cùng siêu vẹo.
Sau này nàng muốn đổi các khác cho chàng nhưng chàng nhất quyết không chịu, hoàn toàn không sợ mất mặt mà vẫn luôn đeo bên hông mình.
Máu dính trên túi thơm đã khô lại từ lâu.
Nàng nắm chặt nó, mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh nam nhân kia cầm túi thơm trước khi chết.
Kỳ thật chàng không nhắn lại gì cho nàng nàng cũng có thể đoán được chàng sẽ nói gì, chàng cho dù chết cũng sẽ an bày xong hết thảy cho nàng, sẽ không để cho nàng nhận một chút ủy khuất nào.
Chàng chính là người như vậy, mặc kệ chàng như thế nào đều sẽ để lại cho nàng đường lui.
Bên ngoài gió tuyết vẫn không ngừng rít gào, càng làm nổi bật lên sự yên lặng trong căn phòng này.
Không biết qua bao lâu Cố Vô Ưu mới mở miệng: "Ngươi đi xuống đi."
Phó Hiển vẫn hơi lo lắng cho nàng, sự tình phát sinh lâu như vậy, nữ nhân trước mắt lại không khóc một tiếng nào.
Nhưng nam nhân như hắn ở lại cũng không thích hợp, đành phải nói: "Để ta kêu Bạch Lộ vào."
Hắn nói xong liền ra ngoài tìm Bạch Lộ, còn chưa tìm được Bạch Lộ liền nhìn thấy phu thế Triệu Thừa Hữu.
Phu thê hai người cầm dù đi đến chỗ hắn, Phó Hiển cùng Triệu Thừa Hữu liếc nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện, trong lòng hắn phiền chán Triệu Thừa Hữu, nhưng thê tử hắn là biểu muội Cố Vô Ưu, hắn tự nhiên cũng không tư cách ngăn cản bọn họ.
Trơ mắt nhìn họ đi về phía trước, hắn hơi mím môi, tiếp tục đi tìm Bạch Lộ.
Khi đi đến trước cửa phòng đang đóng chặt, Triệu Thừa Hữu mới mở miệng: "Ngươi chờ ở bên ngoài đi." Thanh âm lãnh đạm, hoàn toàn không giống như nói với thê tử.
Vương Chiêu thấy hắn như vậy, móng tay bén nhọn bấm vào lòng bàn tay, trong mắt nhịn không được lóe qua một tia ghen ghét cùng tức giận, nàng ta nén không nổi oán hận từ đáy lòng, cay nghiệt nói: "Ngươi tự tin như vậy sao, Lý Khâm Viễn chết, nàng sẽ trở lại bên cạnh ngươi?"
"Nàng hận ngươi thấu xương, trong lòng đã sớm không còn ngươi, cho dù Lý Khâm Viễn chết, nàng cũng sẽ không đi với ngươi!"
Triệu Thừa Hữu nghe lời này, quay đầu lại, gương mặt ngày thường ôn nhuận như ngọc lúc này xanh mét một mảnh, không giấu nổi thần sắc thô bạo: "Ngươi còn muốn làm Triệu phu nhân thì câm miệng lại cho ta."
Nói xong hắn cũng không thèm để ý vẻ mặt nàng ta, lập tức đẩy cửa đi vào.
Vương Chiêu trợn trừng mắt nhìn thời khắc hắn xoay người lại, hắn đem toàn bộ nét thô bạo trên mặt thu lại tất thảy, cử chỉ dịu dàng, mặt mày ôn nhu, phần ôn nhu kia cùng dáng vẻ ngụy trang ngày thường của hắn hoàn toàn khác biệt, nó chân thật, ngay cả cặp mắt phượng thâm thúy kia cũng không giấu được ánh sáng.
Nàng ta cứ như vậy ôm ngực đỏ mắt nhìn xem trượng phu của mình tràn đầy vui vẻ chờ mong vào phòng nữ nhân khác.
Nữ nhân kia còn là biểu tỷ của nàng ta.
Nàng ta có thể tưởng tượng đợi đến sau khi Triệu Thừa Hữu nói xong lời kia, Cố Vô Ưu sẽ nghĩ gì?
Tỷ ta nhất định rất kiêu ngạo đi, nàng ta hao hết tâm tư đem Triệu Thừa Hữu từ tỷ ấy đoạt về, hao phí nhiều năm như vậy rốt cuộc trở thành Triệu phu nhân.
Thế nhưng cuối cùng vẫn phải mở to mắt nhìn trượng phu của mình đi tìm tỷ ta.
Thật là...!Đáng cười a.
Cánh cửa cũ dù động tác mở nhẹ nhàng cũng vẫn phát ra tiếng "Cót két".
Triệu Thừa Hữu cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại, tựa hồ là sợ quấy rầy đến sự thanh tịnh của người trong phòng, hoặc là sợ bên gió rét ngoài làm nàng lạnh.
Thẳng đến khi cửa khép sát lại trong phòng không có một chút khí lạnh nào, hắn mới mở miệng gọi nàng, "Man Man."
Hắn gọi cực kì nhẹ, cũng rất ôn nhu.
Tâm tình hắn thật ra rất kích động, trên mặt không giấu được ý cười.
Hắn vì có thể được lần nữa gần gũi tiếp cận nàng như thế này mà lòng nhảy nhót, tim hắn đập rộn ràng, hắn từng bước lại gần nàng, nhìn nàng ôm bài vị Lý Khâm Viễn đứng trước cửa sổ mới nhíu mày lại nhưng vẫn là dịu dàng nói: "Bên ngoài gió tuyết lớn, nàng sao lại đứng ở đó?"
"Ngươi đến rồi." Cố Vô Ưu đã sớm đoán được hắn sẽ xuất hiện, cũng không quay đầu, chỉ là chờ đến khi hắn muốn đóng cửa sổ mới thản nhiên mở miệng: "Mở ra đi, ta muốn nhìn tuyết."
Triệu Thừa Hữu dừng lại, làm theo ý nàng, hắn thu tay đứng ở bên cạnh nàng, thời điểm nhìn