Edit: Cá hôm nay ươn
- ---------------------------
Vương lão phu nhân theo ý của Cố Vô Ưu không lập tức đến Triệu gia lấy canh thiếp về, nhưng chuyện này cũng đã không còn là bí mật tại Vương gia, chẳng ai ngờ biểu tiểu thư nhà họ vậy mà muốn từ hôn với vị đại thiếu gia nhà họ Triệu nổi danh Lang gia kia.
Khó có thể tin được.
Cũng không dám tin.
Người không dám tin nhất là Vương Chiêu.
Vào đông hiếm khi có ngày đẹp trời như hôm nay, Cố Vô Ưu còn trẻ sau khi nghỉ ngơi mấy ngày bệnh tình cũng thuyên giảm nhiều, nàng quyết định khởi hành hồi kinh.
Bên ngoài mấy chiếc xe ngựa đều là những đồ vật mà Cố Vô Ưu dùng trước kia, còn có quà mà Vương gia chuẩn bị cho Cố gia.
Tuy Vương lão phu nhân không thích Cố gia nhưng thể diện thì vẫn phải giữ.
Ngoài sáu chiếc xe ngựa, hai bên còn có hơn hai mươi hộ vệ, nha hoàn, ma ma đi theo cũng ước chừng hơn ba mươi người, thể hiển rõ ràng địa vị của Cố Vô Ưu tại Vương gia.
Lần rời đi này khác với trước kia.
Cố Vô Ưu đã từ hôn với Triệu Thừa Hữu nhưng ở Lang gia để tìm được một người có gia thế, nhân phẩm, tài hoa như Triệu Thừa Hữu là chuyện không thể, vậy nên Vương lão phu nhân cho dù không hề muốn cũng chỉ có để nàng trở lại kinh thành.
Cho dù là thế thì đến khi chia xa lòng bà vẫn thật khó chịu nắm lấy tay Cố Vô Ưu tay, nói: "Con đến kinh thành xa xôi như thế, ngoại tổ mẫu có muốn chiếu cố con cũng lực bất tòng tâm."
Trong lòng Cố Vô Ưu cũng không hề dễ chịu chút nào.
Kiếp trước cho đến khi ngoại tổ mẫu qua đời nàng vẫn luôn ở tại Lang gia, mặc dù có đến kinh thành cũng cùng lắm một năm một lần, mỗi lần ở tầm 7, 8 ngày đã thu thập đồ đạc trở về.
Đối với nàng mà nói Lang gia mới là nhà của nàng, ngoại tổ mẫu mới là người thân nhất của nàng.
Nhưng giờ đây —— Nàng tuy không nỡ nhưng cũng không thể không đi, ngoại trừ muốn sớm được gặp đại tướng quân, nàng cũng muốn gặp lại người thân ở kinh thành.
Kiếp trước sau khi nàng cùng Triệu Thừa Hữu hòa ly, liền được phụ thân đón về kinh thành.
Cho đến nay nàng vẫn còn nhớ rõ phụ thân cầm thánh chỉ, ra roi thúc ngựa đuổi tới Lang gia, đến khi gặp nàng gương mặt vốn kiên nghị của ông lại chảy hai hàng nước mắt.
Ông quỳ một gối xuống trước mặt nàng, tay run run vỗ về mặt nàng, nói với nàng: "Là...!vi phụ đến chậm."
Sau này ông mang nàng rời khỏi Lang gia, không màng sự ngăn cản của Triệu Thừa Hữu, còn đánh cho hắn một trận.
Phụ thân của nàng kỳ thật rất tốt.
Chỉ là từ trước, thành kiến của nàng với ông quá sâu đậm, nàng oán ông, hận ông, không chịu gọi ông một tiếng phụ thân.
Có đôi khi nàng nghĩ, phụ thân của nàng rõ ràng là thân tín của thiên tử, trọng thần Đại Chu hẳn là sống thuận buồm xuôi gió hơn bất kỳ ai khác, nhưng kiếp trước lại buồn bực không vui chưa đến 50 tuổi đã qua đời.
Liệu có phải...!do nàng hay không?
Ông mất đi người yêu khi phong độ nhất, nữ nhi ông yêu thương nhất lại coi ông như người xa lạ, ông cái gì cũng có, lại không có gì cả, cho nên ông trước khi chết vuốt tóc nàng, đỏ mắt nói với nàng: "Nếu ta không cưới mẫu thân con thì tốt rồi, nàng sẽ không chết sớm như vậy."
"Nhưng ta...!vẫn không nỡ."
Cố Vô Ưu nghĩ đến đây đôi mắt lại rưng rưng, nếu ông trời cho nàng cơ hội làm lại một lần nữa, nàng không chỉ muốn gặp đại tướng quân sớm hơn, nàng cũng phải đối xử tốt hơn với người thân của mình.
Khịt khịt mũi, nàng đem nước mắt nuốt vào trong miễn cưỡng cười nói: "Dù xa xôi nhưng con cũng sẽ thường về thăm người mà."
Mang theo đại tướng quân của nàng về.
Kiếp trước thời điểm nàng cùng Lý Khâm Viễn thành hôn ngoại tổ mẫu đã qua đời từ lâu.
Đời này nàng muốn sớm đưa chàng đến gặp ngoại tổ mẫu, đại tướng quân của nàng tốt như vậy ngoại tổ mẫu nhìn thấy chàng nhất định sẽ thích chàng.
Vương lão phu nhân không có cách nào khác, lau nước mắt xong lại nhắc nhở vài câu.
Cố Vô Ưu đáp ứng từng cái, sau một hồi từ biệt cữu cữu, cữu mẫu với