Kính Như Trần cúi người gảy gảy ổ khóa trên sợi xích và nói giọng buồn rầu: "Làm sao bây giờ, ta không mở được."
Đáy lòng xốn xang, Quân Như Tinh đỏ mặt: "Sư muội Cấm Ngôn đừng sợ, cứ để cho ta."
Ngôn Khanh thấy vậy thì xách Bất Đắc Chí đứng gọn một bên: Chà, không biết Quân Như Tinh sẽ có cảm tưởng gì sau khi thân phận thật của Kính Như Trần đây nữa.
"Ừm, cảm ơn ngươi nhé." Kính Như Trần dời tay khỏi ổ khóa, đứng lùi về sau và nhường chỗ lại cho đối phương.
Nhằm thể hiện bản thân trước mặt người mình thích, Quân Như Tinh hăm hở bước lên và tụ linh lực trong lòng bàn tay, toan phá vỡ chiếc ổ khóa này.
"Phá!" Nào ngờ, linh lực của hắn vừa chạm được đến chiếc ổ thì nền đất dưới tòa lầu sáu tầng đã ầm ầm ung chuyển.
Như mãnh thú ẩn mình gặp được kẻ có ý đồ quấy rối, một tiếng đoàng vang lên, kèm theo đó là luồng linh lực cuồn cuộn trào khỏi tòa lầu và đánh bay Quân Như Tinh ra xa mấy thước.
"!" Quân Như Tinh ngã lăn xuống đất, cổ họng trào máu tươi.
"Quân Như Tinh, ngươi không sao chứ?!" Biến cố bất ngờ xảy ra làm Kính Như Trần giật bắn cả mình.
Tuy nhiên thấy linh lực vẫn tiếp tục tích lũy dưới đáy tòa lầu, nàng lại vội vàng túm chặt ổ khóa theo phản xạ.
Mà chính tại khoảnh khắc bị nàng chạm tay, ổ khóa thân mật áp sát tay nàng như được trấn an, đại trận dưới tòa lầu sáu tầng cũng theo đó ngừng công kích và tiếp tục chìm vào giấc ngủ mê man.
"..." Đối diện với người mình thích, Quân Như Tinh chỉ đành phải giả bộ còn khỏe mạnh.
Hắn quệt máu trên mép và làm ra vẻ có thể đứng dậy dễ dàng: "Ta không sao." Nói đoạn lại nhìn thấy Kính Như Trần đang nắm lấy chiếc ổ khóa kia, sắc mặt tối sầm, hắn vội vàng hét: "Sư muội Cấm Ngôn mau bỏ tay ra! Cẩn thận kẻo bị thương đấy!"
Kính Như Trần: "Cái gì cơ?"
Lặng lẽ thở dài, Ngôn Khanh ngắt lời bọn họ: "Đừng bỏ tay, cô có thể mở được nó đấy."
Tuy là đất dưỡng cổ trùng của bản thân thái thượng trưởng lão, nhưng suy cho cùng bí cảnh Đinh Lan cũng thuộc đất của môn Phù Hoa, chắc hẳn không tránh khỏi liên quan đến người nhà họ Kính.
Kính Như Trần nghe đến đây thì vừa ngoan ngoãn cầm ổ khóa, vừa quay đầu hỏi với vẻ nghi ngờ: "A? Vậy ta phải mở thế nào?"
Ngôn Khanh biết chết liền.
Tuy nhiên về lý thuyết, loại khóa này sẽ lơi là phòng bị sau khi xác nhận được thân phận người phù hợp.
Mà Kính Như Trần hiện tại lại bị hủy đan điền, mất hết tu vi, không thể truyền linh lực.
Ngẫm nghĩ hồi lâu Ngôn Khanh đề nghị: "Cô thử nhỏ máu lên xem."
"Á? Máu ư?" Kính Như Trần lấy làm kinh hãi.
Ấy thế nhưng không hề do dự, nàng lập tức cắn chảy máu tay rồi nhỏ máu xuống.
Chỉ trong phút chốc, ổ khóa tản ra một luồng sáng nhạt có màu vàng kim.
Kính Như Trần liền dùng tay rút then khóa.
Chẳng ngờ, một tiếng vang lanh lảnh vang lên, nàng đã thành công mở được.
Kính Như Trần mừng rỡ: "Đúng là mở được thật!"
Ngôn Khanh nói: "Vào thôi."
Kính Như Trần gật đầu như gà con mổ thóc: "Ừm ừm!"
Bóng tối bao phủ toàn bộ mặt trong tòa lầu.
Quân Như Tinh là người đi vào sau chót: "Rốt cuộc đây là đâu vậy, sao mà tối thế."
"Đừng cử động!" Ngôn Khanh bất chợt túm chặt áo đối phương và hô lên bằng giọng nghiêm túc chưa từng có.
"Ừ ừ, ta thắp lửa trước đã." Quân Như Tinh đứng nghiêm chỉnh, lấy từ tay áo ra một tấm phù chiếu sáng, toan đốt nó để triệu hồi u hỏa.
Ai ngờ, một luồng gió bất thình lình kéo theo linh lực viễn cổ mênh mang thốc xuống từ trên cao, vụt qua tay hắn và xé vụn lá phù.
Ngay sau đó, đột nhiên, những tiếng động ầm ầm liên tiếp vang lên trong tòa lầu.
Tiếng sau dội hơn, đồng thời ẩn chứa khí áp nặng nề hơn tiếng trước.
Quân Như Tinh: "Tiếng động gì đây??!"
Kính Như Trần cũng sợ hãi bít kín hai tay: "Chuyện gì đang diễn ra thế..."
Đất trời rung chuyển gây ra tiếng động nhức óc đinh tai.
Chớp mắt, âm thanh như thủy triều cuồn cuộn nhấn chìm khoảng không gian chứa ba người bọn họ.
Kế tiếp là những tiếng rầm rầm của gió đóng sầm từng cánh cửa trong tòa lầu, đẩy tòa lầu lún sâu vào bóng tối.
Ảo cảnh theo đó lập tức tiêu tan, để lộ ra thế giới chân thật.
Không khí nóng rát bám dính da thịt, mặt đất nứt toạc, những thứ cháy bỏng màu đỏ thẫm lũ lượt tuôn ra.
"Sư muội Cấm Ngôn cẩn thận!"
Nhưng rồi tiếng vang cũng bất thình lình ngưng bặt, cảnh sắc xung quanh như vừa được lột xác.
Sau khi trấn tĩnh lại, ba người nhóm Ngôn Khanh trừng mắt ngạc nhiên trước hình dạng tầng đầu tiên của tòa lầu.
Tầng đầu tả cảnh địa ngục nhân gian.
Mặt đất chia năm xẻ bảy, nham thạch chảy ra từ những kẽ nứt trên sàn, giữa dòng nham thạch lại chất chồng núi dao, trên lưỡi dao còn vương đầy máu thịt.
Xung quanh, khí độc tuôn trào đi kèm với những đốm lửa liên tiếp bắn lên.
Muốn xuyên qua dòng nham thạch sẽ phải đi trên con đường phức tạp, nhỏ hẹp và hỗn loạn.
Đầu kia con đường giăng kín sương đen, như một cái miệng khổng lồ của vực sâu thăm thẳm.
"Rốt cuộc chúng ta lạc vào đâu vậy?" Quân Như Tinh sợ hãi.
Lúc này Kính Như Trần lại bất ngờ lên tiếng: "Khoan đã, hình như chúng ta đang ở trong...!trận lục đạo."
Quay đầu nhìn sang, Ngôn Khanh phát hiện Kính Như Trần đang đứng giữa khói độc bốc lên từ dòng nham thạch, nàng trở nên bình tĩnh hơn sau khi thấy rõ ngọn ngành cảnh sắc.
Trong dòng nham thạch lúc nhúc bầy sâu bọ nhỏ bé, Kính Như Trần cúi đầu nhìn chúng, lại ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói giọng nhẹ nhàng: "Trận lục đạo là nơi mà trưởng lão Bách Tư dùng để nghiên cứu các loài sâu độc kỳ ảo, gọi là huyễn cổ trùng.
Chúng sống đầy trong nham thạch, các ngươi cẩn thận đừng để chúng chạm vào."
Ngôn Khanh: "Trận lục đạo à?"
Kính Như Trần: "Phải, tầng thứ nhất hẳn là Tu La đạo."
Ngôn Khanh: "Cô đến đây rồi hả?"
Kính Như Trần lấy làm phiền muộn: "Chưa, ta cũng không hiểu sao ta lại biết chuyện này nữa.
Nhưng vừa nhìn thấy là ta nhớ ra ngay."
Ngôn Khanh: "Cô biết ra ngoài thế nào không?"
Kính Như Trần ngẩng đầu, đáp: "Hình như...!cửa ra duy nhất là ở tầng thứ sáu."
Quân Như Tinh lúc này đã chỉ biết đến người mình yêu, hai mắt hắn lóe sáng đầy khen ngợi: "Sư muội Cấm Ngôn quả là học rộng tài cao.
May gặp được muội trong bí cảnh lần này, nếu không chúng ta cũng không biết phải làm thế nào mới phải."
Kính Như Trần xấu hổ gãi đầu: "Không đâu không đâu, ta cũng không hiểu biết nhiều như ngươi nói.
Nếu không gặp được các ngươi thì khả năng ta cũng không biết cách tiến vào."
Ôi, sao trên đời lại có một thiếu nữ vừa thông minh vừa đáng yêu như vậy cơ chứ! Lồng ngực Quân Như Tinh đã thình thịch vang lên tiếng trống ngực.
Mà càng như vậy thì Ngôn Khanh lại càng trông ngóng biểu cảm rơm rớm của hắn ta lúc nắm được sự thật trong tay.
Bất Đắc Chí đánh cái ngáp: "Bao giờ ngươi mới ra ngoài vậy, ta đói bụng rồi."
Ngôn Khanh nói: "Ngươi cứ ngủ tiếp thì hơn."
Tầng một thông lên tầng hai bởi một con đường u ám.
Nơi này mịt mờ khói độc, sương mù màu lục nhạt thấp thoáng xung quanh.
Hầm tối ngoằn ngoèo có pháp trận do trưởng lão Bách Tư kỳ động hư bày bố, không phải là nơi họ có thể thăm dò.
Kính Như Trần nhìn dáo dác một vòng rồi cất lời trong căng thẳng: "Sao cổ trùng bám khắp cả tường lẫn đất thế.
Nơi này quái lạ thật, chúng ta sẽ không lạc đường đấy chứ."
Ngôn Khanh mới hỏi nàng: "Huyễn cổ trùng dùng để làm gì vậy?"
Kính Như Trần nói: "Huyễn cổ trùng dùng để gây ảo giác.
Ngươi có đặc biệt sợ một thứ gì đó không? Nếu có thì một khi bị nó cắn, ngươi sẽ lập tức đắm chìm vào ảo giác về thứ mà ngươi sợ."
Ngôn Khanh cười khẽ, giọng nói có vẻ hững hờ: "Không, thế thì nó không có tác dụng với ta rồi."
Kính Như Trần lè lưỡi: "Chắc chắn là ngươi có, chẳng qua ngươi không biết mà thôi."
Ngôn Khanh không muốn đôi co với nàng.
Sau đó, tầm mắt hướng xuống, Ngôn Khanh lập tức thấy một cảnh làm y sững sờ.
Cuối lối đi là một xoáy nước xanh đen lơ lửng giữa không trung, bên cạnh xoáy nước lập lòe những con bọ phát sáng màu xanh lam, đoán chừng chính là chiếu dạ huỳnh trong lời đồn đại.
Giọng Ngôn Khanh trầm xuống: "Vị thái thượng trưởng lão mà cô nhắc tới cũng bỏ mạng trong bí cảnh này à?"
Kính Như Trần: "Hả? Sao ngươi lại hỏi thế?"
Ôm Bất Đắc Chí trong tay, Ngôn Khanh dừng nhịp bước, qua hồi lâu y mới mỉm cười: "Đúng là tìm mòn giày thì chẳng thấy, có được lại chẳng tốn công lao."
Chẳng trách tòa lầu phải thiết lập trận pháp cẩn thận, chỉ có máu của Kính Như Trần mới mở ra được.
Bởi nơi này không chỉ là đất dưỡng cổ trùng mà còn là nơi một trưởng lão động hư qua đời.
Dù mục đích chính của Ngôn Khanh khi tham gia đại hội Thanh Vân là đàn Lưu Quang, nhưng Kính Như Ngọc là đối thủ lâu năm của Tạ Thức Y, nên nếu có thể nắm được đằng chuôi của môn Phù Hoa ở nơi này thì cũng không phải một ý kiến tồi.
Quân Như Tinh ngạc nhiên: "Yên huynh định đi đâu?!"
Ngôn Khanh trả lời: "Vào xem thử tí, các ngươi đợi ở ngoài đi."
Bất thình lình, một con chiếu dạ huỳnh bổ thốc lên làm Kính Như Trần kinh hãi chạy về phía trước: "Không được không được, ta muốn đi cùng ngươi."
Ngôn Khanh nghe vậy chỉ nghĩ: thể nào cô cũng phải tách ra riêng với ta thôi.
Quân Như Tinh vốn đã lấy sẵn la bàn, đang toan tính toán cát-hung rồi hẵng hành động.
Nhưng giờ thấy người mình thích chạy đi thì hắn ta quên hết cả lành hay dữ, vội vã chạy vọt theo vào: "Khoan đã sư muội Cấm Ngôn! Muội đợi ta tí đã! Để ta bảo vệ muội!"
Kính Như Trần rất hút lũ sâu bọ này, lúc nàng chạy đến, không chỉ riêng mình chiếu dạ huỳnh mà cả huyễn cổ trùng trên tường, dưới đất đều tất tả theo đuôi.
Đã có mấy con huyễn cổ trùng bám lên tay nàng.
Chúng ra ngoài mang theo nhiệt độ của nham thạch, mà Kính Như Trần bị chúng đuổi theo là người phản ứng trực tiếp nhất: nhận thấy da thịt bỏng rát, nàng lập tức hét toáng lên.
"A! Cái gì vậy!"
Thời gian và không gian trở nên vặn vẹo trong nháy mắt họ bước vào bí cảnh động hư.
Kính Như Trần túm được vạt áo Ngôn Khanh, thành ra lại vô tình quăng một con huyễn cổ trùng lên mu bàn tay y.
Ngôn Khanh: "..."
Ngôn Khanh chưa nói được lời nào thì tầm mắt đã tối sầm, cảm giác như long trời lở đất, thoắt nhìn lại đã thân mình chìm trong bí cảnh.
Cùng lúc, huyễn cổ trùng thừa cơ cắn lên mu bàn tay y.
Ngôn Khanh: "..." Cái quái gì vậy?
Có tiếng cuồng phong gào thét bên tai.
Lần trước đến bí cảnh động hư của Tử Tiêu, y đã rơi vào một đường hầm đen nhánh.
Mà lần này, tại bí cảnh động hư của trưởng lão Bách Tư, Ngôn Khanh mở mắt, lại phát hiện bản thân đang đứng trên cầu bắc qua hồ Kính.
Y cúi đầu nhìn mu bàn tay, huyễn cổ trùng để lại một điểm màu đỏ trên tay y và đã bị y hất xuống.
Tuy nhiên vết thương này không đau không ngứa, Ngôn Khanh thử xoa xoa mấy cái, xác nhận không có phản ứng gì khác thì cũng không để vào lòng.
Hồ Kính trước núi nơi môn Phù Hoa cư ngụ có làn nước trong suốt như pha lê, bên trên mặt hồ mịt mùng sương khói.
Cầu lưu ly vắt ngang hồ như dẫn đến chỗ ở thần tiên, xung quanh vang lên tiếng hót lảnh lót của tiên hạc lượn vòng.
Có hai bóng người chậm rãi bước trên cầu.
Một người búi tóc cao, tướng mạo thanh quý, mình khoác váy lam; vị trí thắt lưng, tay áo, và cổ áo đều được dùng sợi hồn thêu thêm hình lông vũ trắng.
Ngôn Khanh đoán không nhầm thì bà chính là môn chủ đời trước của môn Phù Hoa.
Người còn lại chính là trưởng lão Bách Tư- chủ nhân của bí cảnh động hư.
Một con bạch xà nhỏ trườn quanh cánh tay trưởng lão Bách Tư.
Tuy giới Tu chân có cách để bảo tồn dung nhan vĩnh viễn, nhưng bà ta vẫn mặc cho ngoại hình chảy với thời gian- một khuôn mặt nghiêm túc đầy những nếp nhăn.
Trên cầu lưu ly, môn chủ môn Phù Hoa nhẹ nhàng cất tiếng: "Ta nghe nói, lần bế quan này Như Trần đã đột phá kỳ đại thừa rồi hả?"
Bách Tư trả lời: "Phải.
Bây giờ thiếu chủ Như Trần đã đạt sơ kỳ đại thừa rồi."
Môn chủ môn Phù Hoa mỉm cười vẻ yên lòng: "Tốt lắm.
Vừa khéo sắp đến sinh nhật trăm tuổi của Như Trần, có thể mở tiệc ăn mừng cho thật hoành tráng."
Bách Tư lại bỗng nghĩ đến một điều gì đó khác, vẻ mặt ngập ngừng.
Môn chủ môn Phù Hoa mỉm cười: "Bách Tư, giữa chúng ta không có gì phải giấu giếm, muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi."
Trưởng lão Bách Tư thở dài: "Môn chủ, tiểu thư Như Ngọc sinh cơn bạo bệnh ngay đúng ngày tiểu thư Kính Trần đột phá đại thừa.
Cơn bạo bệnh này đã suýt khiến nàng bỏ mạng."
Nụ cười tắt ngấm trên nét mặt môn chủ môn Phù Hoa.
Dừng chân trên cầu, bà im lặng nhìn xuống mặt hồ với vẻ tràn đầy lo lắng.
Trưởng lão Bách Tư nói giọng ngập ngừng: "Môn chủ, bao nhiêu năm nay vẫn chưa tìm được cách giải quyết lời nguyền song sinh sao?"
Môn chủ môn Phù Hoa lắc đầu: "Tại môn Phù Hoa, song sinh đồng nghĩa với chẳng lành.
Như Ngọc và Như Trần cùng chung mệnh trời, cùng chung đạo pháp, một người thịnh thì một người ắt suy, một người phồn vinh thì một người suy kiệt.
Mỗi lần Như Trần đột phá tu vi là một lần Như Ngọc gặp phải kiếp nạn.
Chuyện này căn bản không có cách nào giải quyết."
Trưởng lão Bách Tư mím môi, không nói.
Môn chủ môn Phù Hoa cười chua chát: "Sách cổ nói rằng, nếu nhà họ Kính sinh hạ một cặp song sinh thì nhất định phải giết chết một người ngay lúc chào đời.
Nhưng ta chẳng đành lòng.
Ta cho rằng Như Trần, Như Ngọc sẽ không đến mức tàn