Emma xoay người nằm nghiêng và vùi đầu vào chiếc gối có mùi bột giặt Tide thơm phức.
Các đường nét trong căn phòng ngủ hoàn hảo trở nên mờ dần, mờ dần.Và sau một vài hơi thở, mọi thứ dần biến mất trong mắt hai chúng tôi."Sutton.
Sutton."Emma choàng tỉnh vì bị ai đó lắc mạnh vai.
Cô đang ở trong một căn phòng sáng sủa, tấm rèm cửa xanh lá sọc trắng bay phất phơ bên cửa sổ, trần nhà quét vôi mịn màng không một vết nứt.
Một cái TV màn hình phẳng đặt trên chiếc bàn thấp đã thế chỗ cho tủ quần áo ọp ẹp của Clarice.Chờ đã nào.
Cô đâu còn ở nhà Clarice nữa.
Emma bật dậy."Sutton," giọng nói lại vang lên.
Một phụ nữ tóc vàng đang đứng bên giường nhìn cô.
Có vài sợi tóc xám bên thái dương và vết chân chim quanh mắt bà.
Bà mặc một bộ vest xanh, mang giày cao gót và trang điểm kỹ càng.
Tấm ảnh chụp gia đình Sutton đang nâng ly chúc mừng chợt loé lên trong đầu Emma.
Đây chính là mẹ của Sutton.Emma nhảy ra khỏi giường, hoang mang nhìn khắp phòng.
"Mấy giờ rồi vậy ạ?" cô kêu lên."Con còn chính xác 10 phút nữa để đến trường." Bà Mercer đẩy một bộ đầm và đôi giày cao gót có quai cho cô.
Bà dừng lại một lát khi nhìn Emma.
"Hy vọng con không bước lại gần cửa sổ khi ăn mặc như vậy."Emma nhìn xuống người mình.
Chẳng biết vào lúc nào ở giữa đêm cô đã cởi phăng cái đầm sọc, bây giờ trên người cô chỉ còn mỗi cái áo lót với quần lót dùng khi mặc váy.
Cô vội lấy tay che ngực.Rồi cô nhìn thấy đôi giày đế xuồng lăn lóc dưới sàn nhà, nằm đúng chỗ tối qua cô vất nó ở đó.
Túi xách màu bạc nhỏ nhắn và chiếc iPhone ốp lưng hồng của Sutton vẫn còn nằm trên bàn.
Thực tế đánh thẳng vào cô một cách tàn nhẫn.
Sutton đã không quay trở lại.
Chị ấy không hề đến tìm mình."Xin hãy đợi đã." Emma nắm lấy cánh tay bà Mercer.
Chuyện này đã đi quá xa.
Có gì đó rất không đúng.
"Đây là một sai lầm.""Dĩ nhiên là sai lầm của con." Bà Mercer bước vội quanh phòng và ném bộ quần sọt, áo thun ba lỗ, đôi giày thể thao và cây vợt tennis hiệu Wilson vào một túi đựng vợt tennis màu đỏ có tên SUTTON may bên hông.
"Sao con không hẹn giờ đồng hồ báo thức?"Rồi bà ngừng lại khẽ vỗ trán.
"Ôi mẹ nghĩ gì thế này? Đương nhiên là con không làm thế rồi.
Đó mới là con."Tôi nhìn mẹ trong lúc bà thả chiếc túi đựng vợt lên giường và kéo dây kéo.
Ngay cả mẹ cũng không nhận ra Emma không phải là tôi.Bà Mercer nhìn Emma, tay chỉ vào chiếc váy đã trải thẳng trên giường.
Khi thấy cô không nhúc nhích, bà thở dài, giật mạnh chiếc váy ra khỏi móc áo và thảy nó lên đầu Emma."Mẹ có thể tin là con biết cách tự mang giày chứ?" Bà Mercer nói nghiêm khắc, nắm sợi dây quai của đôi giày hiệu Marc Jacobs.
"Hai phút nữa xuống lầu