Tấm mành cửa kiểu Ý đóng đầy bụi, lon Fanta móp méo ngập đầy đầu lọc thuốc lá nằm trên sàn ngay bên hông cửa.
Trên tấm bảng treo tường đằng xa dán một tấm áp phích đề chữ THẤY GÌ, NÓI ĐÓ và vài tấm hình truy nã.Tấm ảnh trắng đen của một chàng trai trẻ tóc đen và đôi mắt hút hồn quen thuộc khiến Emma chú ý.
THAYER VEGA.
MẤT TÍCH TỪ NGÀY 17 THÁNG 6.
Emma đã từng thấy tấm ảnh này trên Facebook của Sutton.Một người đàn ông già tóc tai bù xù mặc áo choàng chiếm hết chỗ trên băng ghế duy nhất trong phòng.
Hai tay lão bị còng lại.
Khi lão trông thấy Emma, đôi mắt lão bừng sáng và miệng nở nụ cười thật tươi như muốn nói ta-là-loại-người-thích-khoe-hàng-với-các-cô-gái-trẻ."Có việc gì thế?"Emma xoay người lại.
Một cảnh sát trẻ tuổi tóc đinh ba phân màu bạch kim nhìn cô từ phía sau bàn lễ tân.
Cái quạt bàn trên bàn gã thổi không khí ẩm mốc vào mặt Emma.
Màn hình chờ trên máy tính của gã hiện ảnh hai đứa trẻ mắt to mặc đồng phục bóng chày.Emma dán mắt vào cặp còng lủng lẳng trên thắt lưng gã và cây súng trong bao súng đặt bên hông.
Cô liếm môi và bước lên vài bước."Em muốn báo cáo một...!vụ mất tích.
Có thể là vụ giết người."Đám lông mày nhợt nhạt gần như không thấy của gã tóc vàng nhướng lên.
"Ai mất tích?""Người chị sinh đôi của em." Và rồi câu chuyện tuôn ra xối xả khỏi miệng cô như máu phun ra từ miệng vết thương.
"Tối qua, em nghĩ mọi việc chỉ là do nhầm lẫn, và Sutton vẫn ổn," cô kết thúc câu chuyện.
"Nhưng sáng nay, em nhận được bức thư này."Cô mở bức thư ra, vuốt thẳng nó rồi đặt lên bàn gã cảnh sát.
SUTTON CHẾT RỒI.
CẤM MÀY NÓI AI.
TIẾP TỤC ĐÓNG GIẢ ĐI...!NẾU KHÔNG SẼ ĐẾN LƯỢT MÀY.
Trông bức thư rất thật và đáng sợ dưới ánh đèn huỳnh quang cũ kỹ.Gã tóc vàng lẩm nhẩm đọc.
"Sutton," gã thì thào nhấn mạnh.
Như vừa có một bóng đèn sáng lên trên đầu gã, tay gã nhấc điện thoại và ấn nút gọi.
"Quinlan? Rảnh không?"Gã cúp máy và đẩy cái ghế màu cam cạnh bàn ra.
"Ngồi đây," gã bảo Emma.
Rồi gã chụp lấy bức thư, đi thẳng tới phía sau đồn và biến mất vào một văn phòng nhỏ đề biển tên THÁM TỬ QUINLAN.
Emma nhìn chăm chú vào bóng gã cảnh sát in trên cửa sổ.
Tay gã di chuyển rất nhanh khi đang nói.Cánh cửa văn phòng vị thám tử mở ra lần nữa, gã tóc vàng bước ra.
Theo sau là thám tử Quinlan, một người đàn ông cao to tóc đen trông lớn tuổi hơn gã, kẹp dưới nách một tập hồ sơ và tay cầm tách cà phê in chữ ĐẠI HỌC ARIZONA.Khi trông thấy Emma ở bàn lễ tân, ông nhăn nhó.
"Đã bao nhiêu lần chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh này rồi hả?" Ông truy vấn, vẫy vẫy bức thư của Emma trong không khí.Emma nhìn quanh.
Liệu ông ấy có đang nói với ai khác không? Ngoài Quý Ngài Khoe Hàng ngồi trên băng ghế ra, cô là người duy nhất còn lại trong phòng.
"Sao ạ?"Quinlan dựa cánh