Lục Ngọc Tân được bà [1] Lục Tuệ Minh lái xe chở về nhà, ban đầu còn tưởng sẽ bị dạy dỗ một trận, ai ngờ suốt đoạn đường Lục Tuệ Minh chỉ liên tục nghe điện thoại thôi.
Cô bên này nói chuyện, Lục Ngọc Tân ngồi ghế phụ bên cạnh cũng lắng nghe, hầu như tất cả các cuộc gọi đều liên quan đến vụ việc của cậu, các công ty hợp tác truyền thông lớn nhỏ đều tìm đến hỏi về hotsearch hôm nay.
Càng nghe trong lòng cậu càng cảm thấy áy náy và chột dạ, cũng ý thức được hành động của mình không thích hợp, gây ra nhiều rắc rối cho công ty.
Lúc xe dừng trước cổng nhà, Lục Tuệ Minh không xuống xe mà bảo Lục Ngọc Tân vào nhà trước, nói mình phải quay lại công ty giải quyết một số việc.
Lục Ngọc Tân ngồi một chỗ bất động, cúi đầu thì thầm xin lỗi cô: “Xin lỗi, dì nhỏ.”
Lục Tuệ Minh hừ nhẹ, vươn tay tới vỗ vỗ đầu cậu, tức giận nói: “Nhóc thúi, không phải vừa rồi con nói dì vô lý à?”
Lục Ngọc Tân: “Tại con sợ dì đánh con với anh Bùi.”
Lục Tuệ Minh lại duỗi tay ra vỗ đầu cậu, mắng: “Đánh hai đứa thì dì cũng không thể nào hả giận được.”
Chưa kịp nói thêm, chuông điện thoại của Lục Tuệ Minh lại vang lên.
Lục Ngọc Tân không đành lòng nhìn cô vì mình mà lâm vào tình cảnh khó xử, vậy nên đưa ra lời đề nghị: “Dì nhỏ, thế này không ổn đâu, hay là dì đóng băng hoạt động của con đi.”
Lục Tuệ Minh cúp máy, lườm cậu một cái rồi giục cậu xuống xe: “Nhảm nhí! Bộ dì nhỏ của con giống loại người không giải quyết được vấn đề thì lấy người khác ra thí mạng hả?”
Lục Ngọc Tân yên tâm, lắc đầu cười nhẹ.
Lục Tuệ Minh: “Con và Bùi Kỳ đến với nhau, dì nhỏ giận vì lo cho con, đây là cảm xúc bình thường với tư cách người nhà cũng như người giám hộ, nhưng điều đó không có nghĩa dì đứng đối lập với con, hiểu chưa? In a relationship thôi mà, có phải làm chuyện phạm pháp đâu, dì đóng băng con làm gì? Miễn sau này con đừng hối hận, chạy về khóc với dì là được.”
Lục Ngọc Tân cay sống mũi, viền mắt đỏ lên, không nhịn được vươn tay ôm cô vào lòng.
“Cảm ơn dì.”
Kể từ sau tốt nghiệp, Lục Ngọc Tân dọn ra ngoài ở riêng, thứ nhất là tránh người của công ty biết mình có họ hàng với Lục Tuệ Minh, thứ hai là cậu muốn trải nghiệm cuộc sống hoàn toàn tự lập, song song đó cho mình nhiều không gian riêng tư hơn.
Bình thường cậu khá bận rộn với công việc, trừ một số bữa cơm gia đình vào dịp lễ tết, cậu rất ít khi về nhà, bởi dù sao trong nhà cũng không có người, vắng tanh.
Dì nhỏ của cậu, bà Lục Tuệ Minh cùng chồng là ông Vu Diệc Ân, vợ chồng tình cảm, hôn nhân hạnh phúc, có hai cậu con trai và một cô con gái, tuy nhiên ai cũng có công việc riêng, về nhà ít khi gặp được đầy đủ mọi người.
Ông Vu Diệc Ân là giáo sư đại học, hằng ngày còn bận hơn cả bà Lục Tuệ Minh, ba bữa cơm đều không thấy mặt, con trai lớn đang tạm định cư ở Anh do tính chất công việc, một năm không về được mấy lần, con trai út và con gái thứ hai đang học đại học và nghiên cứu tại tỉnh khác, thường nghỉ đông nghỉ hè hay nghỉ dài hạn mới về nhà vài ngày.
Vậy cho nên, những ngày bình thường, Lục Ngọc Tân rất khó có thể nhìn thấy được cùng lúc hai người trong ngôi nhà rộng lớn này.
Có điều, bà Lục Tuệ Minh vẫn thường xuyên về nhà ăn cơm và ngủ nghỉ, nhà cửa luôn được quét dọn sạch sẽ, thím giúp việc rất hiểu ý bà Lục Tuệ Minh, cũng ở lại ngôi nhà này.
Thấy Lục Ngọc Tân về nhà, thím Lưu vô cùng mừng rỡ, dù sao cũng chăm cậu từ nhỏ đến lớn, vừa vào cửa đã luôn miệng hỏi cậu gần đây thế nào, còn định chuẩn bị cho cậu một bữa ăn hoành tráng.
Nghĩ đến tài nấu nướng của thím Lưu, Lục Ngọc Tân không khỏi nuốt nước bọt, cũng muốn thả lỏng mà ăn một bữa thịnh soạn, nhưng sực nhớ ra trước khi lên xe về nhà Bùi Kỳ đã dặn cậu không được ăn uống lung tung, sau khi suy nghĩ một hồi cậu thấy thôi tạm thời cứ nhịn một chút, thế là quay sang nói với thím Lưu mình ăn tối rồi, kế đến sợ mình không chịu nổi nên vội ôm đồ chạy lên lầu trước.
Mở đèn, Lục Ngọc Tân vừa tìm được dây sạc điện thoại, điện thoại đang vào pin thì Bùi Kỳ gọi tới.
Cậu nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, khuôn mặt lập tức hiện lên nụ cười ngòn ngọt, cậu bắt máy, song giọng điệu lại vờ như có chút chán ghét: “Làm sao?”
Người ở đầu dây bên kia mỉm cười, im lặng một lúc mới cất giọng ấm áp: “Về nhà rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều, trước khi ngủ phải uống thuốc, đừng quên đấy.”
Rõ ràng vẫn là cái tính dong dài như trước, vậy mà chẳng hiểu sao bây giờ nghe lại có cảm giác khan khác, làm cho lòng cứ ngứa râm ran.
Lục Ngọc Tân hừm nhẹ một tiếng, líu ríu đáp: “Em biết rồi, em có mắc chứng hay quên đâu, cứ làm như em vừa nghe xong quay đi là quên luôn ấy.”
Bùi Kỳ: “Ồ… Vậy thím Lưu có nấu món gì ngon cho em không?”
Lục Ngọc Tân lập tức chứng minh: “Em đều từ chối hết, nói với thím là em ăn rồi!”
Nghe vậy, Bùi Kỳ ở bên kia bật cười thành tiếng, hài lòng khen cậu: “Ngọc Tân ngoan quá ta!”
“Cút đi…” Mặt Lục Ngọc Tân nóng lên, “xì” một tiếng, sau đó cúp máy.
Anh mới ngoan đấy, cả nhà anh đều ngoan!
Bùi Kỳ: Ngủ ngon, ngày mai gặp.
Ý cười nhuộm tràn khuôn mặt, Lục Ngọc Tân cầm điện thoại, cũng thì thầm một câu.
Ngày mai gặp.
⁂
Ra mắt hơn tám năm, nhờ sự giám sát và bảo vệ của Lục Tuệ Minh cộng thêm anh trợ lý tuyến một, về cơ bản, diễn viên tuyến ba Lục Ngọc Tân không có cơ hội vướng vào những vụ lùm xùm với bất kỳ bạn diễn nào.
Biết làm sao được, những người mang theo ý đồ xấu tới tìm Lục Ngọc Tân đều bị bà Lục Tuệ Minh cảnh cáo trước, còn những người thật lòng đối xử với cậu thì chẳng qua là muốn nhắm đến Bùi Kỳ.
Cậu vô cùng buồn bực, tính ra cậu cũng đẹp trai lai láng như ánh sáng mặt trời, diễn xuất tốt, một cục vàng to bự thế này mà sao không ai thèm đến đào cậu vậy…
Ừ thì không đào cũng được đi, mắc cái gì cứ không biết xấu hổ và thiếu đạo đức tới độ đào tường nhà cậu ở ngay trước mặt cậu nhỉ, sỉ nhục người ta cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!
Bùi Kỳ: “Tôi chỉ là trợ lý thôi, tôi không có ý định ra mắt, hơn nữa Lục Ngọc Tân rất tốt với tôi, tôi không muốn trở thành người vong ơn bội nghĩa.”
Nhà tìm