Không phải, tại sao ảnh đế đại nhân lại bỏ đậu vào trong túi tạp dề vậy?
Diệp Vấn Vấn nghĩ mãi không ra, anh chỉ làm khoai tây thôi mà, lấy đậu nành làm cái gì nữa.
Vào giờ phút này, cô hệt như đang bị nhấn chìm bởi vô số quả bóng bowling, cô không rảnh để quan tâm tình huống bên ngoài nữa, tất cả tâm tư của cô đều đang nằm ở chỗ phải giải cứu mình ra khỏi đống đậu nành này thế nào.
Đến khi mồ hôi tuôn ra như tắm, tay mỏi nhừ mới có thể đẩy được từng hạt đậu một ra khỏi người mình, đảo chính mình lên.
Bởi vì không thể để ảnh đế đại nhân phát hiện cô đang ở trong túi tạp dề, cho nên lúc cô đẩy đậu nành ra còn phải tập trung chú ý hết sức, đúng là mệt chết cô rồi.
Diệp Vấn Vấn nghỉ ngơi một chút, cô vỗ cánh, loạng choạng bay lên.
Là do Quý Hòa Hiện nhìn thấy đậu nành nằm rải rác đầy trong khay chứa đồ, tạm thời không tìm được nơi để thích hợp cho nên mới tiện tay nhặt lên trước rồi bỏ vào trong túi tạp dề.
Anh hoàn toàn không biết, anh chỉ thả một cái thôi mà đã xém chôn sống Diệp Vấn Vấn.
Khoai tây đã được hấp chín, Quý Hòa Hiện đặt bốn củ khoai tây lên bàn ăn. Anh dùng dao nhỏ nhẹ nhàng khoét vài cái lỗ trên củ khoai tây, sau đó anh rót nước sốt đã được làm xong vào, bưng ra để ngoài phòng ăn.
Tiếp theo anh lại quay về nhà bếp, cắt chút hoa quả, rót một ít sữa bò, sau đó lại pha thêm một ly nước chanh. Sau khi anh dọn hết ra bàn rồi mới lấy bánh hoa tươi đã được nướng chín ra khỏi lò nướng.
Cho dù cách một cái tạp dề, Diệp Vấn Vấn cũng có thể ngửi được mùi hoa thơm nức mũi. Cô biết chiều nay Quý Hòa Hiện sẽ ra ngoài, vì thế, điều cô cần làm là chờ ảnh đế đại nhân rời đi.
Quý Hòa Hiện gỡ tạp dề xuống, treo ở sau cửa, anh bắt đầu dùng cơm trưa. Diệp Vấn Vấn vuốt cái bụng sôi ùng ục của mình, bay ra khỏi tạp dề.
Đợi ở chỗ này nhìn ảnh đế đại nhân ăn đồ ăn thơm nức, mà cô lại không ăn được, điều này quá tàn nhẫn. Cho nên cô quyết định bay về thế giới trong tranh trước, ăn chút nho lót bụng, chờ ảnh đế đại nhân đi rồi sẽ ra ăn.
Cô chờ đến mức ngủ đi, khi cô thức dậy là do bị Tiểu Thanh gọi dậy, cô vừa mở mắt ra đã thấy đôi chân dài đang di chuyển của Quý Hòa Hiện.
Diệp Vấn Vấn giật mình, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn, cô luống cuống tay chân ngồi xuống nhụy hoa. Sau đó cô thấy Quý Hòa Hiện lấy quần áo ra đặt lên giường, sau đó --
Diệp vấn Vấn trợn tròn mắt lên, ảnh đế đại nhân cởi quần áo ngay tại chỗ!!!
Cô đã thấy nửa người trên rồi, không có gì bất ngờ cả, nhưng vấn đề ở đây là, sau khi anh thay áo xong lại bắt đầu cởi quần.
Diệp Vấn Vấn cào cào nhụy hoa dưới người mình: Xem hay là không xem?
Nghĩ đến những hình ảnh mình sẽ nhìn thấy tiếp theo, gương mặt nhỏ của cô vô thức đỏ bừng lên. Cô nằm trên giường nhiều năm, đừng nói đến tình yêu gì đó, thậm chí cô còn chưa từng có cơ hội trò chuyện với nam sinh cùng tuổi mình.
Cũng không thể nói không có, lúc đi học, đã từng có nam sinh nói chuyện với cô.
Cô và Trình Viện học cùng một trường, Trình Viện lớn hơn cô, nhưng hai người lại học cùng một lớp. Theo như ý của viện trưởng thì, hai chị em học cùng lớp, Trình Viện có thể chăm sóc cho cô.
Sau đó cô mới hiểu rõ, cô là đi làm nền cho Trình Viện mà thôi. Bời vì có cô tôn lên nên mới có thể thấy Trình Viện càng xinh đẹp phóng khoáng hơn, càng được chào đón hơn.
Khi đó cô không hề nhận ra, có thể đến trường đã khiến cô vui vẻ lắm rồi.
Có nam sinh nói chuyện với cô, Trình Viện nhìn thấy sẽ tới nói rằng: "Em gái tớ có tính tình hướng nội, con bé không thích có người khác tiếp cận với mình. Hơn nữa sức khỏe cũng không tốt, đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ thì rất dễ bị dị ứng. Cậu không được bắt nạt con bé đâu đấy, nếu không tớ sẽ không chơi với cậu nữa."
Sau đó, người nam sinh kia không đến nói chuyện với cô nữa, khi nhìn thấy cô thì sẽ đi đường vòng. Cũng không lâu sau, cô phát hiện người nam sinh kia trở thành người theo đuổi Trình Viện.
Phàm là những nam sinh tiếp cận cô, những người có ý tốt với cô cuối cùng đều vây quanh Trình Viện. Nói không buồn thì là giả, nhưng lúc đó cô chỉ ngây thơ nghĩ rằng Trình Viện muốn tốt cho cô, đang bảo vệ cô, cho nên cô sẽ lại thoải mái.
Sau đó, có một thiếu niên được chuyển đến ngồi cùng bàn với cô.
Cậu ta có hơi giống với anh trai đã từng đưa vòng hoa cho cô khi cô còn bé, rất thích cười, khi cười lên thì bên má có lúm đồng tiền. Lúc nói chuyện với cô giọng điệu rất dịu dàng, còn biết đánh đàn dương cầm nữa, chữ viết cũng rất đẹp.
Cậu ta là hotboy của trường cô, trong lớp có rất nhiều nữ sinh yêu thích cậu ta, Trình Viện cũng thế.
Cuối cùng cậu ta và Trình Viện quen nhau, nhưng không lâu lắm, cô nghe trường đồn đại rằng hai người họ cãi nhau, sau đó chia tay, cậu ta thôi học chuyển đi.
Sau đó, Trình Viện phát bệnh, cô bị ép quyên một trái thận cho Trình Viện.
Những năm sau đó, cô luôn sống trên giường bệnh. Cô nhìn Trình Viện có được sự khỏe mạnh, thi đậu trường đại học tốt, trong trường ấy còn có một cậu bạn trai nhà giàu nữa, khi nghỉ hè đã dẫn bạn trai về.
Đảo mắt, cô đã đến nơi này.
....
Diệp Vấn Vẫn nghĩ thầm: Đều là người trưởng thành rồi, bình thường khi cô lướt web cũng vô tình thấy được một vài bức ảnh không hợp với thiếu nhi. Bây giờ có thể nhìn thấy người thật việc thật, cũng chẳng khác gì.
Còn nữa, nhìn một cách khách quan thì, tỉ lệ dáng người của ảnh đế đại nhân khá tốt, vai rộng eo hẹp, cơ bắp mượt mà, nếu có thêm cơ bụng thì càng hoàn mỹ hơn.
Cô lặng lẽ, giống như đang bịt tai trộm chuông vậy, cô mở một mắt nhắm một mắt, cô thấy Quý Hòa Hiện chuẩn bị mở thắt lưng ra, bỗng nhiên có một ngọn cỏ nhô lên che ngang trước mắt cô.
Diệp Vấn Vấn: "???"
"Tiểu Thanh, mi làm gì thế?" Cô đưa tay đẩy ngọn cỏ, nhưng tay cô còn chưa kịp đụng tới thì ngọn cỏ đã vội rụt về.
Diệp Vấn Vấn tập trung nhìn lại, phát hiện ảnh đế đại nhân đang nhìn quanh trái phải, hệt như đang tìm kiếm gì đó, cô vội vàng bất động.
Trong nháy mắt khi Diệp Vấn Vấn nói chuyện, bên tai Quý Hòa Hiện lại xuất hiện âm thanh điện rò rĩ xoẹt xoẹt, anh dừng tay, khẽ nhíu mày.
Trước khi Quý Hàm Thư đến anh cũng đã nghe được âm thanh này, nhưng lúc ấy vì Quý Hàm Thư gây chuyện nên anh đã tạm thời bỏ qua.
Chờ sau khi anh xử lý xong, phát hiện chuyện dưới cửa sổ nên nhất thời quên mất chuyện này. Mãi đến lúc này anh lại nghe được một lần nữa, mới nhớ ra.
Trong phòng ngủ có tiếng điện bị rò rĩ, điện không ổn định à?
Quý Hòa Hiện lấy điện thoại gọi cho phòng quản lý khu biệt thự, cho đối phương gọi nhân viên sữa chữa đến đây xem xét, anh nói đơn giản vài câu rồi cúp điện thoại.
Diệp Vấn Vấn nghe ảnh đế đại nhân gọi điện thoại thì có hơi bất ngờ: Tiếng điện bị rò rĩ? Ở đâu ra? Sao cô không nghe vậy?"
Sau đó cô lại phát hiện ảnh đế đại nhân cầm quần rời đi, không biết đi đâu, chờ đến khi quay lại thì đã thay quần xong rồi.
"Thật đáng tiếc." Diệp Vấn Vấn xoa cằm, vô thức nói một câu.
Một giây sau, cô thấy Quý Hòa Hiện quay đầu lại
hướng mặt về phía cô, trong nháy mắt, cô không biết anh đang nhìn cô hay đang nhìn tường bên này.
Hẳn là anh đang nhìn tường bên này, cô vẫn ngồi im không hề nhúc nhích, không đến nổi ảnh đế đại nhân đột nhiên quay qua nhìn cô.
Cô nhớ tường bên này có một cái ổ điện, lẽ nào ảnh đế đại nhân nghe được tiếng điện từ trong ổ điện đó?
Rò rĩ điện à?
Quý Hòa Hiện xoay người, nhìn không gian ngay đối diện mình, liên tục có tiếng điện vang lên, đều vang đến từ hướng này.
Nhưng trong tầm mắt của anh, tất cả mọi thứ đều rất bình thường.
Nếu có rò rĩ điện, theo như lẽ thường thì âm thanh phải kéo dài, chứ không phải mới vang lên đã mất, nhưng một lát sau lại đột nhiên vang lên, hệt như đang trêu ngươi anh vậy.
Ánh mắt của Quý Hòa Hiện khẽ chuyển, anh chợt đến gần bức tranh, từ trên cao nhìn xuống như thế, ở vị trí này, Diệp Vấn Vấn chỉ có thể nhìn thấy trước ngực anh chứ không nhìn thấy được mặt anh.
Cô tiếp tục giữ nguyên động tác bất động, thở chậm lại.
Quý Hòa Hiện nhìn kỹ tinh linh hoa trong tranh, anh khẽ nhíu mày: Nếu trí nhớ của anh không sai, vị trí của vòng hoa trên đầu tinh linh hoa không đúng, hơn nữa, màu sắc của hoa trên vòng hoa cũng thay đổi.
Vừa vẽ mấy tiếng trước, anh vẫn chưa đến mức nhớ lầm, mà anh cũng chưa từng chỉnh sửa tranh.
Trong thời gian này, ngoại trừ có Quý Hàm Thư vào biệt thự nhận sai với anh thì không còn một ai khác vào nữa. Quý Hàm Thư chỉ đi lại trong phòng khách và phòng bếp, cậu ta luôn nằm trong tầm mắt của anh, không thể nào làm ra hành động sửa tranh của anh được.
Anh vẫn ở trong biệt thự, trong lúc đó anh đã bỏ hơn mười phút ra ngoài cắt hoa, trừ phi đã có người nào đó xông vào biệt thự trong thời gian mười phút ngắn ngủi này.
Nhưng, ai xông vào lại chẳng làm gì khác, chỉ đi tới phòng ngủ của anh, sửa lại vòng hoa của tinh linh hoa trong tranh, mục đích của chuyện này là gì?
Nếu muốn hủy bức tranh, vậy cứ hủy thẳng tay là được.
Lý do này không được thành lập, dù là giả thiết nào đi chăng nữa, cũng không hề hợp lý.
Quý Hòa Hiện cúi người xuống, anh kề sát vào tinh linh hoa. Diệp Vấn Vấn bỗng đối diện với một đôi mắt to thì sợ đến xém chút nhảy lên, cũng may cô bình tĩnh, cô lại trừng mắt đối diện với Quý Hòa Hiện.
Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn từng tấc một của tinh linh hoa, toàn bộ ngũ quan của tinh linh hoa, tứ chi, phối màu, quần áo đều là do anh vẽ ra khi linh cảm bỗng ập đến.
Trong lòng anh khẽ động, đầu anh hiện lên một suy nghĩ hoang đường, rồi lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra vào đêm hôm qua, chỉ có một lời giải thích hợp lý duy nhất: Nếu, "động vật nhỏ" tối hôm qua chính là tinh linh hoa anh vẽ ra thì sao.
Cánh hoa bồng bềnh trong cốc nước, là cô vứt.
Khăn giấy mất một góc, là cô xé, sau khi dùng xong lại vứt bên ngoài hộp giấy -- Điểm này vừa lúc rất hợp với cái bóng nhỏ bé run lẩy bẩy mà đêm hôm qua anh đã nhìn thấy.
Tinh linh hoa được anh vẽ ra đã trở thành vật sống, sợ bị anh phát hiện, cho nên đã cẩn thận hoạt động ở nơi anh không nhìn thấy.
Ngoại trừ suy nghĩ tinh linh hoa có thể sống rất khó tin này ra, thì những cái khác đều hợp lý.
Còn về phần suy đoán của anh có phải là thật hay không...
Diệp Vấn Vấn hoảng sợ phát hiện, ảnh đế đại nhân đang nhìn cô chằm chằm bỗng nở nụ cười.
????
Anh đang cười gì thế?
Tuy anh rất đẹp trai, nhưng đột nhiên nhìn cô cười như thế vẫn khiến cô lạnh sống lưng đấy, cô luôn cảm thấy dường có sắp có chuyện không hay nào đó xảy đến, hoảng hốt vô cùng.
Cũng may nụ cười của ảnh đế đại nhân tựa như phù dung sớm nở tối tàn, biến mất rất nhanh, anh không nhìn cô nữa mà xoay người đi, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm thật dài.
Quý Hòa Hiện đem laptop đến, anh đặt ở tủ đầu giường, khởi động máy, sau đó lại dùng điện thoại thao tác gì đó.
Trước đây anh từng quay một bộ phim, trong bộ phim đó anh đã đóng vai một hacker siêu tài giỏi. Vì để diễn thật nhân vật này, anh đã dành thời gian nửa năm trời để học lập trình. Tuy rằng không đạt tới thành tựu hacker, nhưng anh cũng đạt cấp bậc đại thần so với người bình thường.
Đối với anh mà nói, cài vào máy tính một phần mềm là một chuyện quá dễ dàng.
Làm xong những chuyện này, Quý Hòa Hiện đứng dậy rời đi, anh định đóng cửa phòng ngủ lại, nhưng anh hơi dừng một chút rồi lại mở cửa phòng ngủ ra.
Diệp Vấn Vấn thầm vui mừng: "Ảnh đế đại nhân không đóng cửa, tốt quá đi!"
Anh nghe bên tai vang lên tiếng sóng điện đầy vui vẻ, anh khẽ cong môi, lấy điện thoại di động ra gọi cho phòng bảo vệ khu biệt thự, nói họ không cần cho người đến kiểm tra nữa.
- --
Kiều Hựu Song cũng có mặt, cậu ta biết ông chủ nhà mình đến công ty hủy hợp đồng, ông chủ có thể hủy hợp đồng, cậu ta là người vui mừng hơn bất kỳ ai khác: Lấy sức ảnh hưởng của anh Quý, anh đã nên hủy hợp đồng từ sớm, tự làm một mình.
Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn cậu ta, anh đưa túi giấy trong tay cho cậu ta. Kiều Hựu Song cầm lấy, cậu ta phát hiện bên trong là bánh kem hoa tươi, chắc chắn là anh Quý tự tay làm.
"Anh Quý, anh đảm đang thật." Vừa mới hơi mất tập trung, cậu ta đã nói ra tiếng lòng của mình.
Nhận được ánh mắt lạnh nhạt của Quý Hòa Hiện quét đến, Kiều Hựu Song vội vàng ngậm miệng lại, một lát sau cậu ta mới nhìn qua kính chiếu hậu, nói một câu: "Anh Quý, tâm trạng của anh khá tốt đấy."
"Chắc vậy." Quý Hòa Hiện cầm điện thoại di động, trong màn hình điện thoại chính là phòng ngủ của anh, anh lạnh nhạt nói: "Phát hiện ra một nhóc con rất thú vị."
Không phải vui vẻ vì hủy hợp đồng à?
Hiếm khi nghe thấy ông chủ nói chuyện bằng một giọng điệu dịu dàng như thế, trái tim bái quái của Kiểu Hựu Song bỗng cháy rực lên.
...
Sau khi Diệp Vấn Vấn xác nhận Quý Hòa Hiện đã rời đi, cô lại ở trong tranh đợi thêm một chút nữa rồi mới bay ra ngoài, đầu tiên cô bay thẳng đến trước máy tính.
Cô rơi xuống bàn phím máy tính, cô nâng cằm, mặt mũi khá khó hiểu nhìn quanh: Lạ thật, tại sao lúc ảnh đế đại nhân đi còn mở laptop ra làm gì nữa chứ.