Quý Hòa Hiện choáng váng, hiếm khi đầu óc anh trở nên luống cuống, anh không chạm đến cô được, vậy nên không thể nào xác định được tình huống của cô.
Anh ngờ vực nhíu mày: Tại sao anh không đưa tay vào được, nhưng cô lại có thể tự do ra vào, cách của anh vô dụng à?
Quý Hòa Hiện suy nghĩ một chút, anh mở cái kẹp trên giá vẽ ra, cẩn thận lấy bức tranh xuống, sau đó anh chậm rãi nghiêng bức tranh --- Anh muốn thử xem liệu có thể đổ tinh linh hoa ra không.
Anh tập trung chú ý tranh, nhưng theo động tác nghiêng của anh, tinh linh hoa trong tranh đã di chuyển thật, nhưng cô không hề ngã ra ngoài mà là lăn sang một bên của nhụy hoa. Anh thấy cô đã sắp lăn xuống khỏi nhụy hoa, anh lập tức dừng động tác lại.
Tinh linh hoa bị ép trở mình, gần như đang ngửa mặt lên trên, lần này anh có thể nhìn thấy rõ ràng, hai tay cô đang ôm bụng, mặt mày hiện rõ nét đau đớn. Anh mơ hồ có thể thấy được trên trán của cô có một tầng mồ hôi, có thể thấy cô đang rất đau.
Đau bụng à?
Quý Hòa Hiện phản ứng lại, mi tâm anh lại nhíu chặt hơn. Anh có lòng muốn làm gì đó, nhưng lại bó tay toàn tập.
Anh đụng không tới, lại đổ không ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Anh đứng tại chỗ vài giây, sau đó anh đặt bức tranh nên giường, cầm điện thoại di động lên rồi gọi cho một người bạn của mình.
Bạn của Quý Hòa Hiện tên Trình Thâm, là bác sĩ, khi nhận được điện thoại của anh thì anh ta khá bất ngờ, lên tiếng trêu chọc: "Hiếm thấy thật đấy, Đường Hình Học lại gọi điện cho tôi vào lúc này, không sớm không muộn, ngay lúc tôi vừa ra khỏi bàn mổ."
Quý Hòa Hiện không nhiều lời với anh ta, nói thẳng: "Nếu con gái đau bụng, vậy đó là có chuyện gì?"
"Cậu hỏi chuyện của phụ nữ à?" Trình Thâm suýt nữa đã bôi nước rửa tay lên mặt: "Cậu hẹn hò à? Chuyện khi nào thế?"
Quý Hòa Hiện: "Nói chuyện chính."
Còn cuống lên nữa chứ, Trình Thâm càng kinh ngạc hơn. Từ lúc cao trung thì anh ta đã quen với Quý Hòa Hiện, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu anh ta thấy anh hỏi đến chuyện của con gái, còn với thái độ vội vã như thế.
"Nếu con gái đau bụng, đại đa số là do đến kỳ sinh lý, bị đau bụng sinh lý. Mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy, nếu nhẹ thì uống chút nước đường đỏ, xoa bụng một chút, đặt túi chườm nóng lên, chú ý đừng để bị lạnh. Còn nếu đau dữ dội thì phải đưa đến bệnh viện phụ khoa, để bác sĩ phụ khoa chuyên nghiệp kê thuốc giảm đau."
Quý Hòa Hiện liếc nhìn tinh linh hoa trong tranh lại cuộn người lần nữa, nhưng vẫn không hề tỉnh lại, anh trầm giọng nói: "Đã ngất đi, sắc mặt rất trăng, đổ mồ hôi rất nhiều, tôi không biết có phải đến kỳ sinh lý không hay là vấn đề khác..."
"Mịa nó, nghiêm trọng vậy." Trình Thâm trở nên nghiêm túc: "Đưa đến bệnh viện ngay đi, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ phụ khoa bên này của tôi, đưa thẳng tới không cần đăng ký số."
"Không được." Quý Hòa Hiện mím môi.
"Anh hai à, mạng người quan trọng." Trình Thâm nói: "Tôi không quan tâm người cậu nói đến là nữ minh tinh nổi tiếng nào, chuyện thế này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Lỡ đâu là vấn đề khác, ví dụ như đau ruột thừa gì đó thì sao, không khám thì sẽ xảy ra chuyện lớn đấy."
Quý Hòa Hiện khẽ vuốt ve tinh tinh hoa trong tranh, dù anh biết làm vậy không có tác dụng gì nhưng cũng vô thức làm ra động tác ấy để an ủi cô phần nào.
Lông mi của anh khẽ run, dường như anh đã quyết định: "Cậu tới đây một chút, tốc độ nhanh lên."
Sau đó cúp điện thoại.
Tuy Trình Thâm không biết tại sao bạn tốt lại kiên trì không chịu đưa cô gái kia đến bệnh viện, nhưng nếu bạn tốt đã nói vậy, anh ta chỉ có thể nhanh chóng thay đồ bình thường, cầm thêm chút thuốc và dụng cụ y khoa, chạy đến nhà anh bằng tốc độ nhanh nhất.
Sau bốn mươi phút, Trình Thâm đến. Quý Hòa Hiện chờ anh ta ở cửa, anh ta vội vàng xuống xe, suy nghĩ linh tinh: "Vì người phụ nữ của cậu mà lần đầu tiên tôi chạy xe nhanh như thế, nếu có biên lai phạt, cậu phải bồi thường cho tôi."
"Người đâu rồi? Cách tôi nói cho cậu trong điện thoại, trong lúc đó có tỉnh lại không?" Anh ta hỏi liên tục.
Quý Hòa Hiện không nói gì, dẫn anh ta vào nhà.
"Người đâu?" Trình Thâm đã vào tới phòng ngủ rồi vẫn không hề nhìn thấy "cô gái", anh ta khá bối rối, nếu không phải anh ta biết Quý Hòa Hiện không phải kiểu người thích đùa dai, thì anh ta suýt đã cho rằng Quý Hòa Hiện đang trêu đùa mình.
Quý Hòa Hiện chỉ lên giường.
Trình Thâm: "???"
Đùa gì thế, trên giường chẳng có gì cả được không hả. Ngoại trừ một bức tranh, chăn xẹp lép, thấy thế nào cũng không giống có người nằm bên trên.
Một giây sau, Quý Hòa Hiện đưa ngón tay đến, chỉ vào tinh linh hoa trong tranh: "Xem cho cô ấy."
Trình Thâm nhìn theo ánh mắt anh, mới đầu vẫn không hề nhìn thấy gì, nhưng qua vài giây, miệng anh ta đã há hốc ra, một tiếng "fuck" đã bị anh ta nuốt ngược vào bụng.
"Chuyện này... Chuyện này.." Anh ta nhìn Quý Hòa Hiện, gần như đã nói lắp: "Sống à?"
Quý Hòa Hiện gật đầu.
"Cậu vẽ?"
Tiếp tục gật đầu.
"Mẹ nó."
Dáng vẻ của Trình Thâm như thể nhìn thấy quỷ: "Cậu không thấy sợ khi người cậu vẽ sống được à?"
"Xem cho cô ấy trước, cô ấy vẫn không tỉnh."
Mi tâm của Quý Hòa Hiện đã nhíu chặt lại, Trình Thâm hiểu Quý Hòa Hiện, ngoại trừ đóng phim ra thì anh chính là người không bao giờ bộc lộ tâm trạng của mình ra ngoài, anh ta biết anh nhiều năm, rất hiếm khi thấy được thái độ này của anh.
"Xem thế này cũng không xem được, đầu tiên phải móc cô ấy ra đã." Trình Thâm kiềm chế sự kinh ngạc khi thấy người trong tranh sống dậy, anh ta lựa chọn thái độ chuyên nghiệp của một bác sĩ để đối mặt.
"Không động vào được." Trong khoảng thời gian đợi Trình Thâm đến, Quý Hòa Hiện đã nghĩ đến rất nhiều cách để đưa tinh linh hoa ra ngoài, nhưng không thành công.
Thậm chí anh cũng đã thử dùng bút vẽ xem có thể móc cô ra được không.
Trình Thâm chạm tay vào thử, quả nhiên, ngón tay anh ta chỉ đụng đến được mặt giấy vẽ bình thường. Nhưng anh ta lại thật sự có thể nhìn xuyên qua bức tranh, thấy được tinh linh hoa đang nhẹ nhàng run lên vì đau trong tranh.
Trình Thâm suy nghĩ một hồi, nói: "Tạm thời không thể xác định được vấn đề là gì, trước tiên giảm đau cho cô ấy đã."
Xong lại chỉ vào cánh tay nhỏ xíu của tinh linh hoa: "Nếu tôi dùng kim tiêm đâm vào từ đây, liệu có thể tiêm thuốc vào cơ thể cô ấy không?"
Quý Hòa Hiên nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, hôm nay tôi mới phát hiện ra cô ấy sống."
Hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau.
Quý Hòa Hiện không biết tinh linh hoa đã đau bao lâu rồi, một nhóc con nhỏ xíu như thế, đi qua ngòi bút sáng tạo của anh mà ra, cho nên anh phải chịu sự an toàn tính mạng cho cô, đây là một loại trách nhiệm.
Trình Thâm nhíu mày nói: "Thử trước xem sao." Còn hơn cũng tốt hơn so với việc đứng nhìn mà không làm gì.
Đang chuẩn bị tiêm thuốc vào, đúng lúc này, Trình Thâm bỗng thấy từ dưới bức tranh có một ngọn cỏ xanh nhô lên, không chỉ có anh ta nhìn thấy, Quý Hòa Hiện cũng thấy.
"Mẹ nó, ngọn cỏ cũng sống à?!" Trình Thâm dụi mắt, anh ta thầm chia buồn với chủ nghĩa duy vật suốt hai mươi sáu năm của mình, giờ phút này, tất cả mọi thứ đã bị đánh vỡ.
Quý Hòa Hiện bình tĩnh hơn anh ta, anh chăm chú nhìn vào ngọn cỏ nhỏ vừa nhô ra bên trong tranh, nhìn nó cuốn tinh linh hoa trên nhụy hoa lên, sau đó duỗi dài ra, chậm rãi---
"Nó đưa cô ấy ra à?"
Hai người nhìn đến không chớp mắt, mấy giây sau, một cảnh thần kỳ xuất hiện, chân của tinh tinh hoa nhỏ xíu kia đã được đưa ra.
Quý Hòa Hiện vô thức mở tay trái ra, ngọn cỏ đặt Diệp Vấn Vấn lên lòng bàn tay anh, nó có hơi do dự rồi mới buông ra, sau đó thu mình vào lại trong tranh, biến mất không còn tăm hơi.
Lúc tinh linh hoa rơi vào bàn tay thì, đầu tim Quý Hòa Hiện như bị một sợi lông vũ nhẹ nhàng quét qua.
Anh cúi đầu nhìn, sau khi cô rời khỏi tranh thì càng chân thực hơn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thân thể tí ti run nhè nhẹ vì đau đớn, khiến người ta đau lòng.
Trình Thâm cũng vội nhìn sang, trong ánh mắt anh ta đầy vẻ hứng thú, không nhịn được đưa tay chạm vào cánh sau lưng Diệp Vấn Vấn: "Đường Hình Học này, cậu có cảm thấy cô ấy như một viên kẹo không."
Vừa trắng vừa mềm, chắc chắn cảm giác rất tốt.
Quý Hòa Hiện không để ý đến anh ta, anh cầm một chiếc khăn tay gấp lại rồi đặt lên tủ đầu giường, thả Diệp Vấn Vấn xuống: "Giảm đau đi."
Trình Thâm phản ứng lại, không nhiều lời nữa: "Lấy một cây nhíp cho tôi." Tay của tinh linh hoa quá nhỏ, anh ta dùng tay thao tác thì không tiện lắm.
Trình Thâm dùng một cây nhíp gắp tay Diệp Vấn Vấn lên, tìm mạch máu.
"Có kính lúp không?" Anh ta nhìn qua rồi hỏi.
Quý Hòa Hiện tìm kính lúp đến, Trình Thâm giơ kính lúp lên, một lát sau lại từ bỏ.
"Sao thế?" Quý Hòa Hiện hỏi.
Trình Thâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Quá nhỏ, kính lúp cũng không tìm được."
Cuối cùng quyết định đổi sang cách uống thuốc giảm đau.
Trình Thâm tìm kiếm trong túi của mình, tìm được một hộp thuốc giảm đau. Anh ta dựa theo tỉ lệ người của Diệp Vấn Vấn và cạo lấy một chút xíu thuốc từ viên thuốc, trộn lẫn với nước, lại dùng kim tiêm hút nước thuốc vào.
Trình Thâm cẩn thận giơ kim tiêm lên: "Mở miệng cô ấy ra."
Quý Hòa Hiện: "..."
Động tác này có độ khó không nhỏ.
Quý Hòa Hiện nhìn quanh bốn phía, lát sau ánh mắt anh rơi vào cây nhíp, anh cẩn thận dùng đầu nhọn của cây nhíp kẹp lấy hai má Diệp Vấn Vấn, anh nhẹ dùng sức, khiến cô mở miệng ra.
Trình Thâm thì lại dùng kim tiêm nhẹ nhàng bơm thuốc vào miệng Diệp Vấn Vấn, trong lúc ấy phải vô cùng cẩn thận, tránh để mũi kim tiêm đâm phải cô.
"Được rồi." Sau khi hoàn thành, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, phải xem phản ứng của cô mới biết được khi nào thuốc có tác dụng.
Tranh thủ cơ hội này, Trình Thâm kiểm tra lại cho cô: "Không bị sốt, chỉ bị đau bụng thôi, có lẽ ăn phải gì đó nên đau bụng.. Hôm nay cô ấy đã ăn gì thế?"
Quý Hòa Hiện nhíu mày, anh vào phòng ăn đem khoai tây và bánh kem tươi còn lại đến.
Trình Thâm không nói gì, anh ta chỉ vào khoai tây rồi nói: "Sao cậu lại có thể cho cô ấy ăn những thứ này? Cậu vẽ một con tinh linh hoa đấy, tinh linh hoa ăn gì? Ăn hoa đấy. Chắc chắn cấu tạo của cô ấy không giống với chúng ta, cho cô ấy ăn những thứ này, có khác nào chúng ta ăn thuốc độc đâu."
Quý Hòa Hiện im lặng chốc lát, rồi thấp giọng nói: "Tôi.. Lúc đó không nghĩ tới."
Cúng may là không lâu lắm, thuốc đã có tác dụng, vẻ mặt của Diệp Vấn Vấn dần bình thường lại.
Trình Thâm dùng cái nhíp lăn cô qua lại kiểm tra, vì để xác nhận nhịp tim của cô mà đã nâng cô lên bên tai mình.
"Cơ bản thì đều bình thường." Anh ta nói.
Nhất thời, vẻ mặt của Quý Hòa Hiện thả lỏng hơn rất nhiều, nhận lại Diệp Vấn Vấn từ tay anh ta, lúc này mới có tâm trạng nhìn kỹ cô.
Mỗi một chỗ của tinh linh hoa đều là do anh hạ bút vẽ, anh hiểu cô có hình dáng thế nào hơn bất kỳ người nào khác. Nhưng khi nhìn cô chân thật nằm trong lòng bàn tay mình, sẽ hô hấp, cơ thể mềm mại, đó lại là một cảm nhận không thể diễn tả được bằng lời.
Trình Thâm nhìn Diệp Vấn Vấn một chút, lại nhìn giấy vẽ một chút, anh ta bỗng lóe lên một suy nghĩ, nói: "Cậu nói xem, nếu cậu lại vẽ thêm một tinh linh hoa nữa, có phải cũng sẽ sống không?"
"Hay vẫn nên nói, tùy tiện vẽ gì đó vào bức tranh này đều, thì bên trong đều sẽ sống." Anh ta rất tò mò.
Quý Hòa Hiện nhẹ nhàng đặt Diệp Vấn Vấn xuống khăn tay, anh nhấc lên một góc đắp ngang người cô, ánh mắt nhu hòa hơn: "Một là đủ rồi."
"Nhóc con nhỏ như thế, có khác nuôi em bé đâu, nuôi thêm vài đứa nữa chẳng phải sẽ tốt hơn à?" Trình Thâm xoa cằm, trong lòng ngữa ngáy không chịu được: "Còn có thể làm bạn với cô ấy, cậu không thấy một mình cô ấy rất cô đơn à."
Quý Hòa Hiện: "Cậu thích cha mẹ mình sinh em cho mình à?"
Trình Thâm: "..."
Trình Thâm: "Sao tôi nghe lời này của cậu lại giống như cậu sẽ nuôi nhóc con này như con gái vậy?"
"Cô ấy do tôi tạo ra." Quý Hòa Hiện không muốn giải thích quá nhiều, tinh linh hoa này sống, đối với anh mà nói, có ý nghĩa không giống.
Cô ấy sinh ra trong linh cảm bất chợt của anh, dù bây giờ anh lại vẽ thêm một hoa tinh linh khác, lại sống, thì với anh, cảm giác đã khác.
"Được rồi, cậu về đi." Quý Hòa Hiện ra lệnh đuổi khách.
"Dùng xong là vứt, đúng là phải để cho fans của cậu nhìn dáng vẻ tuyệt tình này của cậu mới được." Trình Thâm cũng không ngại, anh ta chỉ khua môi múa mép thế thôi.
Anh ta có ở lại cũng vô dụng, hình như cái tên này không định cho anh ta nghiên cứu dáng vẻ của tinh linh hoa.
"Tôi chụp một bức ảnh đã." Không nhìn thấy được, vậy quay về nghiên cứu ảnh cũng được.
Quý Hòa Hiện không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn anh ta, căn dặn: "Chuyện của cô ấy, cậu đừng nói với ai."
"Yên tâm đi, tôi có chừng mực."
Tuy Trình Thâm khá cà lơ phất phơ, nhưng có một ưu điểm rất tốt, chuyện anh ta đã đồng ý, chắc chắn sẽ không nuốt lời.
Anh ta liên tục chụp quanh Diệp Vấn Vấn ba trăm sáu mươi độ không góc chết, Quý Hòa Hiện nhíu mày: "Chụp một tấm là được rồi." Sau đó dùng tay che Diệp Vấn Vấn lại.
Trình Thâm: "..." Hẹp hòi.
Trình Thâm nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc của mình, không dám tùy tiện cho tinh linh hoa dùng thuốc, vì thế không để thuốc gì lại.
Anh ta thuận miệng nói một câu: "Tôi đi đây, ngày mai lại đến xem cô ấy."
Quý Hòa Hiện nói một câu với gương mặt không chút biểu cảm: "Không được."
Trình Thâm: "?"
Quý Hòa Hiện: "Không thể để cho cô ấy biết tôi đã phát hiện ra cô ấy."
"Tại sao?" Trình Thâm buồn bực: "Cậu muốn chơi trò gián điệp với con vật nhỏ này à?"
Quý Hòa Hiện thở dài, có lúc trí thông minh không ở cùng một tầng sóng, giao lưu khá có khăn: "Nếu cậu đột nhiên biến thành nhỏ như thế, sẽ làm thế nào?"
"Tất nhiên là trốn đi rồi, không muốn để người ta phát hiện." Trình Thâm nói không chút nghĩ ngợi nào, nói xong câu cuối thì im lặng, đã hiểu được.
Hai người nhìn nhau, Quý Hòa Hiện bày ra vẻ "cậu có thể đi được rồi". Trình Thâm mờ mịt lườm một cái, không chịu hết hy vọng: "Tôi chỉ tới lén nhìn cô ấy một cái thôi."
Anh ta suy nghĩ một chút, nói: "Thế này đi, sau khi tôi về sẽ làm một hòm cấp cứu loại nhỏ, đến lúc đó.."
Quý Hòa Hiện lạnh nhạt nói: "Cậu gửi những hình ảnh của dụng cụ y khoa thường dùng cho tôi, tôi vẽ lại theo tỉ lệ của cô ấy là được rồi."
Trình Thâm: "..."
Trình Thâm yên lặng giơ ngón giữa với anh.
- ---
Trình Thâm đi rồi, Quý Hòa Hiện vào phòng ngủ, anh đặt bức tranh lên lại giá vẽ, sau đó nhìn ngắm tinh linh hoa đang ngủ say trên khăn tay.
Có thể thấy, nhóc con ngủ rất say.
Anh dùng ngón tay út chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô, anh cảm nhận được nhiệt độ bình thường nên yên tâm.
Anh nhẹ tay đẩy tóc cô ra, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nhỏ của cô: Cũng không biết khi nào cô mới tỉnh lại.
Lúc Trình Thâm đi có để lại cây nhíp và kim tiêm, để Quý Hòa Hiện cứ cách một giờ lại cho cô uống chút nước ấm.
Mũi kim kiêm quá sắc bén, anh tìm một cây kéo cắt mũi kim đi. Cứ thế, anh dùng kim tiêm đút nước cho cô sẽ dễ hơn nhiều, cũng sẽ không khiến cô bị thương.
Quý Hòa Hiện đút nước hai lần, so với lần uống nước trước đó, hai lần này cô biết điều hơn nhiều, sau khi cho cô uống xong, cô còn vô thức chà chà đầu vào khăn tay, anh còn tưởng rằng cô đã tỉnh.
Nhìn thời gian, Quý Hòa Hiện cầm lấy áo tắm vào phòng tắm tắm rửa, chờ khi xong hết ra ngoài thì nhóc con đã trở mình.
Anh cúi đầu sát xuống để nhìn, sắc mặt của cô đã hồng hào lại, bởi vì nằm nghiên cho nên một nửa mặt đã bị che mất. Đôi môi tựa như anh đào khẽ chu ra, hàng mi dài cong cong để lại một cái bóng mờ ngay dưới mắt, nói là hình ảnh 3D chân thật cũng không sai.
Quý Hòa Hiện không khỏi cong khóe môi, chỉ cần không sao là được rồi, anh nhẹ nhàng nâng cô lại, đi tới bên cạnh bức tranh: "Đưa cô ấy về đi."
Mấy giây sau, ngọn cỏ nhỏ vươn ra cuốn lấy Diệp Vấn Vấn, đưa cô vào.
Ngọn cỏ đặt cô lên giường nhụy
hoa, Quý Hòa Hiện nhìn tinh linh hoa di chuyển trên mặt giấy bằng phẳng, hình ảnh này có hơi kỳ lạ, anh hỏi ngọn cỏ: "Thế giới trong tranh ra sao?"
Ngọn cỏ không lập tức thu về, một giây sau, nó lắc lắc cái ngọn với anh -- Vấn đề này quá phức tạp, nó không biểu đạt nổi.
Quý Hòa Hiện không làm khó nó, anh không nghĩ tới một ngày, ngọn cỏ mình vẽ ra sẽ nói chuyện với mình, anh đổi đề tài: "Ta vẽ gì trên bức tranh thì chúng đều xuất hiện bên trong à?"
Ngọn cỏ gật gật.
Thì ra là vậy -- Anh vẽ vòng hoa cho tinh linh hoa, có lẽ cô đã bất cẩn nên làm vị trí của vòng hoa thay đổi, nhưng bản thân cô không biết, như vậy, khiến anh phát hiện kẽ hở.
"Bây giờ cô ấy muốn gì nhất?"
Anh có thể nghe hiểu tiếng tinh linh hoa nói -- Lúc Diệp Vấn Vấn dẫn Đại Hoàng Nhị Hoàng bay tới bay lui trước laptop, cô nói gì đều bị anh nghe được hết.
Thế nhưng, trước đó anh nghe được tiếng điện lúc có lúc không, anh đoán, lúc tinh linh hoa nói chuyện trong tranh thì anh có thể nghe được âm thanh, nhưng không nghe hiểu nội dung.
Ở trong tranh, cô sẽ trò chuyện với ngọn cỏ cũng sống như mình, cho nên cô muốn cô cần cái gì, ngoại trừ bản thân cô biết ra thì ngọn cỏ hiểu nhất.
Nhóc con không buông lỏng cảnh giác với anh, nếu cô biết anh biết sự tồn tại của mình thì rất có thể cô sẽ bị áp lực và sợ hãi hơn nữa.
Anh muốn mình thấu hiểu tình huống của cô trước, muốn biết cô cần gì muốn gì, bây giờ, trên con đường thu hoạch này chỉ có thể thông qua ngọn cỏ giúp anh.
Sau khi đã xác định rằng Quý Hòa Hiện không có tính uy hiếp với Diệp Vấn Vấn, ngọn cỏ mới chủ động đưa Diệp Vấn Vấn ra ngoài để chữa trị, trí lực của nó bằng với đứa nhóc ba tuổi, hầu như chỉ nghe theo bản năng.
Bây giờ nghe Quý Hòa Hiện nói thế, có chuyển động qua trái qua phải, sau đó lại bắn ra thêm mấy sợi dây theo, quấn lại với nhau thành chùm, cuối cùng tạo thành hai chữ màu xanh xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy.
Quý Hòa Hiện thấy thế thì lùi về sau hai bước, anh nhìn cẩn thận, nhìn qua thì có thể miễn cưỡng nhận ra được hai chữ, nhưng cụ thể đó là chữ gì thì...
Anh im lặng chốc lát, nói: "Có thể đừng trừu tượng thế không."
Ngọn cỏ run run, nó muốn "vẽ ra" hai chữ thật lớn, nhưng "vẽ" quá khó, thật sự làm khó một góc cỏ như nó.
Mấy phút sau, ngọn cỏ từ bỏ, nó thu lại mấy sợi dây theo, vặn vẹo nửa ngày mới hình thành được một chữ.
Quý Hòa Hiện nhìn trái phải trên dưới nửa phút mới chần chừ nói: "Nước?"
Ngọn cỏ gật đầu mãnh liệt.
"Được, ta biết rồi." Thế giới trong tranh không có nguồn nước, thật sự có hơi bất tiện, ngoài ra, còn phải chuẩn bị thêm những vật khác.
Nhưng anh không thể vẽ ngay được, bằng không, khi nhóc con tỉnh dậy, phát hiện thế giới trong tranh có thêm nguồn nước, chắc chắn cô sẽ nghi ngờ có phải cô đã bị lộ rồi hay không --- Bởi vì cô đang nằm, chỉ cần không bị mù mắt, thì sẽ không thể không thấy có vấn đề.
Quý Hòa Hiện lại nhìn vào trong tranh một chút, anh lại xác nhận tinh linh hoa không có gì lần nữa, anh nhìn đồng hồ, đã rạng sáng rồi, nên đi ngủ thôi.
Anh đặt giá vẽ về lại vị trí ban đầu, anh vốn định để giá vẽ ngang với gối anh, như vậy, khi anh mở mắt sẽ có thể nhìn thấy cô ngay. Nhưng, anh nghĩ nếu thế sẽ khiến cô cảm thấy áp lực, cho nên anh đã để giá vẽ nghiêng về phía cuối giường một chút.
Anh lại đến nhà kho tìm kiếm, tìm được một chiếc đèn ngủ nhỏ, khi cắm điện vào thì đèn sẽ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt --- Như vậy, nhóc con nửa đêm thức dậy cũng sẽ không đến mức đi lại trong sờ soạng.
Làm xong tất cả những thứ này, Quý Hòa Hiện chuẩn bị lên giường, anh tiện tay đem khăn tay mà Diệp Vấn Vấn đã ngủ qua khi nãy đặt lên tủ đầu giường.
Động tác của anh bỗng dừng lại, ánh mắt anh rơi vào giữa chiếc khăn tay, màu sắc chỗ đó đậm hơn màu sắc xung quanh một chút.
Chiếc khăn tay có màu xanh đậm, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra. Ngoài ra, trên mặt còn tỏa ra một mùi máu tanh rất nhạt --- Khi anh ngửi thấy mùi máu tanh khá nhạt kia thì mới phát hiện trên khăn tay không đúng.
Tại sao trên khăn tay lại có vết máu?
Trước khi cho nhóc con ngủ lên, anh chưa từng dùng đến chiếc khăn tay này. Nói cách khác, vết máu trên chiếc khăn tay là từ người tinh linh hoa để lại.
Sắc mặt của Quý Hòa Hiện hơi thay đổi, anh chỉ nghĩ cô bị đau bụng chứ không hề nghĩ tới trên người cô có vết thương. Nhưng Trình Thâm đã kiểm tra cẩn thận, nếu trên người cô có vết thương thì anh ta không thể không thấy được.
Anh nhíu mày trầm tư, anh chớp mắt, chợt nghĩ đến một khả năng --- Trình Thâm nói, con gái đau bụng, rất có thể là do đến kỳ sinh lý.
Nếu bình thường, ăn thứ gì đó không hợp bụng thì cũng không đau đến mức ngất đi, nếu thêm vào cơn đau bụng sinh lý, hai cơn đau dồn đến, ngất đi là chuyện bình thường.
Hồi tưởng lại dáng vẻ cuộn tròn người đau đớn của tinh linh hoa trong lòng bàn tay mình, anh đại khái đã đoán được có chuyện gì xảy ra.
Là một người đàn ông, Quý Hòa Hiện không quá hiểu mấy chuyện này, anh ngồi lên giường, lấy điện thoại di động ra. Anh dùng một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc bắt đầu tìm kiếm mấy chữ con gái đau bụng kinh trên trang web.
Có rất nhiều kết quả tìm kiếm, anh chạm vào từng kết quả một, đọc từ đầu tới cuối, thậm chí còn vào Tieba, trong đó nõi rõ tường tận khi con gái đau bụng kinh sẽ đau đớn cỡ nào.
Đau bụng kinh được chia ra làm mấy cấp bậc, đau bụng kinh nặng nhất chính là đau đến mức túa mồ hôi lạnh, ngất đi, phải dựa vào thuốc giảm đau mới có thể vượt qua được. Loại này không thể nào chữa tận gốc được, chỉ có thể điều trị.
Quan trọng hơn nữa là, phái nữ, trước và trong kỳ sinh lý không được ăn đồ chua cay lạnh.
Khoai tây nguội lạnh anh thêm ớt vào, nước chanh là do anh lấy mấy quả chanh trong tủ lạnh ra, có thể nói đủ chua cay lạnh. Hơn nữa cô là tinh linh hoa, ăn hoa mà sống, ăn thứ không nên ăn, mấy trường hợp này đụng vào nhau, khiến cô xảy ra chuyện lần này.
Quý Hòa Hiện mím môi, đáy mắt anh bỗng xẹt qua chút hổ thẹn: Anh nên nghĩ tới những thứ này mới đúng, anh cho gì, tất nhiên cô sẽ ăn nấy.
Anh đứng bên giường một hồi lâu, sau đó anh tìm một ít bông tăm đặt trên tủ đầu giường. Rồi anh nằm lên giường, tắt đèn lớn đi, mở đèn ngủ nhỏ lên.
Dưới ánh đèn lờ mờ, anh nhắm mắt, lại đặt một nửa sự chú ý trên bức tranh, yên lặng chờ tinh linh hoa tỉnh dậy.
- ----
Diệp Vấn Vấn đau đến mơ màng, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào, cô không mở mắt ra nổi, cảm giác như mình đang trôi bồng bềnh trong một không gian không trọng lượng vậy, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Cô ý thức được mình bị đau bụng, cô có linh cảm không ổn, sau đó lập tức đau bụng.
Nhưng bụng cô lại càng lúc càng đau, đau đến mức trước mắt cô tối sầm lại, mồ hôi lạnh ứa ra, nhất thời không biết đó là đau bụng hay nơi nào khác trên cơ thể bị đau.
Cảm giác này khiến cô nhớ đến lần cô bị ép quyên thận, xưa nay cô không ngờ mình phải quyên một trái thận cho Trình Viện. Vốn dĩ cơ thể của cô đã không tốt, quyên một trái tận, đó khác nào lấy mạng cô.
Tuy rằng cô không có những tháng ngày tốt đẹp gì, nhưng cô cũng quý cái mạng nhỏ của mình, không ai yêu thương cô, cô chỉ có thể tự mình yêu thương mình. Nếu ngay cả cô cũng không yêu thương cô, tại sao cô còn có thể sống sót được.
Lúc đó viện trưởng đã đi tới phòng cô, cười nói với cô: "Vấn Vấn, chị gái của con tốt với con như vậy, cái gì cũng bảo vệ con, có cái gì cũng muốn chia cho con, con bằng lòng để nó rời đi như thế à? Con bé mới mười sáu tuổi thôi, độ tuổi đẹp như thế, cho dù con không coi nó là chị gái của mình, hai đứa cũng đã lớn lên với nhau từ nhỏ, chẳng lẽ con không đồng ý quyên một trái thận của mình cho con bé à."
Cô sợ hãi lắc đầu, bởi vì sắc mặt của viện trưởng đã càng lúc càng khó coi, khiến cho cõi lòng cô lạnh run lên.
Từ một nơi sâu thẩm có một âm thanh nói với cô rằng: Nếu cô gật đầu đồng ý, cô sẽ chết, chắc chắn sẽ chết.
Cô cố hết sức lắc đầu, tại sao phải là cô, không có những người khác sau. Nếu cô khỏe mạnh, cô sẽ đồng ý cho, nhưng tất cả mọi người đều biết tình trạng sức khỏe của cô, viện trưởng càng là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.
Viện trưởng áp sát người cô, những âm thanh kia liên tục truyền vào tai cô: "Con vẫn luôn ở nơi này, từ xưa đến nay tôi chưa từng nói gì cả, đối xử với con rất bình đẳng. Con từ nhỏ đến lớn, ăn uống học phí này kia, con tự tính toán đi, tôi có lỗi gì với con không?"
Cô cắn môi, muốn phản bác lại: Viện mồ côi là của quốc gia, bà ta chỉ là viện trưởng, mỗi năm quốc gia sẽ quyên tiền vào... Huống hồ, cô ở viện mồ côi, có thời gian đều sẽ đi làm thêm, cô không xài bao nhiêu tiền cả...
"Vấn Vấn, con người phải có lương tâm, con không thể làm chuyện trái lương tâm mình được, mấy đứa đi học, không phải giáo viên luôn dạy phải biết đền ơn đáp nghĩa à. Con là đứa trẻ tốt, con biết phải làm thế nào đúng không. Chị gái con là đứa con gái duy nhất của tôi, là bảo bối trong lòng tôi, tôi không thể mất đi nó được. Nếu con bé có bất trắc gì, tôi không chắc sẽ làm ra chuyện gì đâu." Câu cuối cùng, bà ta gần như muốn bóp cổ cô mà nói.
Khi cô lúng túng gật đầu đồng ý thì, gương mặt viện trưởng mới khôi phục lại vẻ hiền từ như ngày thường. Bà ta xoa đầu cô, nói: "Tôi biết Vấn Vấn là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện mà."
Sau đó, khi bác sĩ tiêm thuốc tê cho cô, cô kéo tay ông ta, cầu xin ông ta giảm lượng thuốc tê lại, bác sĩ không hề đồng ý với cô.
Trong lúc cô làm phẫu thuật, cô đã cảm nhận được cảm giác đau đến tan nát cõi lòng, trong lúc hoảng hốt, cô còn thây tử thần đang vẫy tay với cô.
......
Không biết từ lúc nào, cảm giác đau đớn khắp người cô đã biến mất, đặc biệt là ở bụng, nơi ấy truyền đến một cảm giác ấm áp, cô không nhịn được thoải mái trở mình.
Trở mình?
Cô bỗng mở choàng mắt, cô nhìn thấy bầu trời xanh biếc trên đầu mình, ngửi được mùi hoa thơm nồng, cô có cảm giác như mình đang mơ.
Cô giơ tay lên, vẫn là bàn tay nhỏ nhỏ, cô giật giật cánh, bay lên.
Diệp Vấn Vấn kinh ngạc nhìn quanh, cô còn sống? Cô còn tương mình đã chết thật rồi.
Cô hưng phấn đế mức xoay một vòng, cảm giác vô lực và đau đớn trước kia khiến cô sinh ra một suy nghĩ rằng mình đã đi đến điện Diêm Vương, không ngờ đó chỉ là mơ mà thôi.
Cô vừa động thì lập tức lúng túng, cô cứng người đáp xuống giường nhụy hoa, chỉ cảm thấy dưới người mình có một cảm giác ướt át --- Cô đã quên mình đến kỳ sinh lý.
Lần đau bụng này thật sự đã hành hạ cô gần chết.
Lúc đau bụng, cô chỉ tưởng đó là đau bụng bình thường mà thôi, nào ngờ lại càng lúc càng đau, giống hệt như có thứ gì đó đang quẫy đạp trong bụng cô, cô đau đến mức không còn sức nói chuyện.
Ngay khi phát hiện không đúng, vô vội vàng dùng chút sức lực cuối cùng của mình bay về thế giới trong tranh, cuộn người lại, cô muốn làm thế để bụng mình bớt đau đi một chút.
Đúng lúc này, cô chợt cảm thấy dưới người mình ươn ướt, cô sửng sốt hồi lâu mới biết có chuyện gì xảy ra.
Cô không ngờ đến kỳ sinh lý là như thế, cũng không ngờ khi đến kỳ sinh lý lại đau đớn như vậy, chẳng khác nào khi người ta dùng dao cắt bụng cô ra vậy.
Trước đây vì lý do sức khỏe, thêm cả việc ngay từ nhỏ cô đã không đủ dinh dưỡng, cho nên đến khi cô mười tám tuổi vẫn không hề có kinh nguyệt.
Vì thế, nói một cách nghiêm túc thì, trước đây cô vẫn chưa thật sự là người trưởng thành.
Thật ra cô rất vui mừng, bởi vì có lúc cô bệnh rất nặng, ngay cả một vài năng lực tự gánh vác bình thường cô cũng không làm nổi, không có kỳ kinh nguyệt làm phiền, thật sự đã bớt đi không ít chuyện cho cô.
Bây giờ tới nơi này, trở thành tinh linh hoa trong tranh, thế mà lại được hưởng thụ chút cảm giác đau bụng kinh.
Cô nghĩ mãi không ra: Ảnh đế đại nhân vẽ tinh linh hoa chứ không phải người, tại sao còn có kỳ sinh lý chứ?
Quá hố rồi!!!
Tuy rằng trước nay cô chưa từng tới kỳ sinh lý, nhưng cô cũng có kiến thức về mặt này, cô biết trong kỳ sinh lý không được ăn đồ chua cay và lạnh, đặc biệt là lạnh.
Thật không may, cô đã ăn tất cả.
Tối hôm qua cô uống nước lạnh, dùng nước lạnh gội đầu, buổi trưa hôm nay và tối lại ăn khoai tây cay như thế, sau đó là bánh hoa tươi, cánh hoa, nước chanh, nho này nọ, cô ăn đủ thứ thượng vàng hạ cám, vậy không đau cô thì đau ai?
Cũng may bây giờ đã không đau nữa, có thể thấy bị ngất cũng có chỗ tốt, ít nhất đã vượt qua cơn đau đớn trong mơ hồ.
Diệp Vấn Vấn cảm thán mình đại nạn không chết, ắt sẽ có phúc về sau.
Cô nhớ kỹ bài học này, sau này nên ít đụng vào đồ cay lạnh, không thì chết cũng không ai biết, rất đáng tiếc đó.
Cô phải bảo vệ cái mạng nhỏ này thật rốt.
Sau khi cô cảm thán xong, cô lại bắt đầu suy nghĩ chuyện khẩn cấp nhất bây giờ --- Cái kia... Phải làm sao làm băng vệ sinh đây?!
- ----
Tiểu kịch trưởng
Vấn Vấn: Mỗi lần đến kỳ sinh lý đều suýt nữa lấy mạng nhỏ của tôi QAQ, tôi có thể để ảnh đế đại nhân xóa bà dì này đi không.