Do đêm qua đi ngủ quá muộn, nhưng đồng hồ sinh học của Quý Hòa Hiện vẫn khiến anh mở mắt lúc bảy giờ sáng. Anh nhìn chằm chằm trần nhà vài giây, mãi đến khi đại não anh hoàn toàn tỉnh táo.
Anh ngồi dậy, liếc mắt nhìn tia sáng chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt. Anh chợt nhớ ra được gì đó, nhẹ nhàng nâng gối lên.
Tinh linh hoa ngủ say dưới gối đã xoay người, nằm lỳ trên giường. Đôi cánh mỏng manh rũ xuống, tự như một tấm lụa trắng mềm mại nhẹ nhàng run lên theo hơi thở của cô.
Anh không dám thở mạnh, sợ đánh thức mỹ nhân đang say ngủ.
Anh hơi dời mắt đi, váy của tinh linh hoa đã bị xốc lên một chút, lộ ra đôi chân nhỏ xíu trắng như tuyết. Đây là ngủ thế nào vậy, anh bật cười, không nhịn được mà dùng ngón tay út kéo làn váy xuống cho cô, che lại đôi chân nhỏ.
Sau đó anh xuống giường, cố ý ho khan vài tiếng.
Diệp Vấn Vấn đột nhiên tỉnh giấc, cô vừa nhìn đã thấy đất trời sáng choang, cô bèn vươn mình bò dậy, phát hiện ảnh đế đại nhân đã rời giường. Cô buồn bực vỗ vỗ mặt mình: Suýt nữa đã ngủ quên rồi.
Sau đó cô phát hiện, ảnh đế đại nhân đang dọn chăn, cô vội vàng co người lại trong gối.
Cô lặng lẽ quan sát, Quý Hòa Hiện không hề liếc mắt nhìn về bức tranh, cô yên tâm, chờ lúc anh đi rửa mặt thì cô lại bay đến tủ đầu giường tự chế một miếng băng vệ sinh khác.
Sau khi đổi xong thì cô bay ra ngoài, nhìn chằm chằm bồn hoa, cô luôn có cảm giác mình đã phá hoại công trình công cộng. Cô rất muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, đẩy bồn hoa vào trong góc.
Nếu Quý Hòa Hiện có thể vẽ một cái toilet thì tốt rồi, Diệp Vấn Vấn không nhịn được rơi vào giấc mơ hão huyền.
Sau đó ảnh đế đại nhân đã đúng như cô suy nghĩ, anh bận chuyện của mình, căn bản không hề xem đến tranh. Anh rửa mặt xong thì lấy quần áo thể thao ra thay, Diệp Vấn Vấn lặng lẽ núp trong bóng tối, nhìn thấy anh cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Lại không thay đồ trong phòng ngủ.
Cô chợt nhớ đến hôm qua mình đã xém thấy anh thay quần, hai má cô bỗng nóng bừng lên.
Chờ Quý Hòa Hiện làm xong mọi thứ ra ngoài chạy bộ thì cô mới lớn gan bay ra ngoài, hai cốc nước ở tủ đầu giường đã bị Quý Hòa Hiện lấy đi.
Diệp Vấn Vấn ôm tim, cô đau lòng cho cốc sữa bò kia. Cô suy nghĩ một chút rồi bay ra phòng ngủ, nhưng bất ngờ hơn là cô thấy trên bàn có đặt một ly sữa bò, đầy đến mức sắp tràn ra ngoài, còn nóng ấm nữa.
Diệp Vấn Vấn thiếu điều vồ đến uống, cô chợt nhớ: Sữa bò còn đầy như thế, chắc chắn ảnh đế đại nhân vẫn chưa uống, nếu cô uống trước ảnh đế đại nhân, vậy chẳng phải anh sẽ uống thứ cô uống qua rồi sao?
Như thế không lễ phép.
Diệp Vấn Vấn không thể làm gì khác hơn là kiềm chế lại khát vọng trong lòng mình, dù sao cũng không vội, chờ ảnh đế đại nhân uống xong, còn dư lại cô uống cũng không muộn.
Cô luyến tiếc nhìn sữa bò, cô lại bay vào nhà bếp, muốn tìm nước rửa mặt.
Mặc dù gương mặt cô vẫn rất tươi tắn và thoải mái, hoàn toàn không có tình trạng da mặt bị đổ dầu như lúc thức dậy trước kia, cô vẫn có thể không cần rửa mặt. Nhưng, rửa mặt là thao tác sau khi rời giường, không rửa thì không cảm thấy sạch.
Đáng tiếc trong bếp không có nước, nước đọng trên rổ cũng đã khô từ lâu, cô chỉ có thể bỏ qua.
Cửa sổ nhà bếp được mở lớn, cô có thể nghe được tiếng chim hót líu lo bên ngoài. Cô cẩn thận nghe lại, cô có thể phân biệt được những tiếng nói trong tiếng hót kia, rất đa dạng, rất thú vị.
Ví dụ như tiếng hót vang dội nhất của con kia, Diệp Vấn Vấn nghe được, đối phương đang cảm xúc dâng trào đọc diễn cảm, cái gì mà đất trời rộng lớn đầy hoa tươi, đọc diễn cảm một hồi, lại đột nhiên hát lên.
Tiếng hót nhỏ hơn một chút là của chú chim đang đáp lại nó, đặt vào thế giới con người, giống như một ca sĩ mở buổi trình diễn, đứng hát trên sân khấu, dưới sân khấu là tiếng rít gào của fans hâm mộ.
Diệp Vấn Vấn lại vô thức ngâm nga ca khúc đó, cô vừa hát vừa bay quanh nhà bếp, biết đâu được cô sẽ tìm thấy nước rửa mặt. Không tìm được nước, tìm được chút gì ăn cũng có thể.
"Diệp Vấn Vấn." Đi ngang qua cửa sổ, Đại Hoàng và Nhị Hoàng nhìn thấy Diệp Vấn Vấn nên chủ động bay đến.
"Chào buổi sáng Đại Hoàng Nhị Hoàng." Cô phát hiện hai anh em ong mật có hơi khác, cô nghiêng đầu hỏi: "Bọn mi định đi đâu thế?"
"Đi hút mật." Đại Hoàng nhiệt tình mời gọi: "Mi có muốn đi cùng không?"
Nhị Hoàng bá đạo nói vào: "Ở hướng tây nam bên kia có một mảnh hoa lài mới nở, ăn ngon cực kỳ, cùng đi đi, không cần sợ, chúng ta sẽ bảo vệ mi."
"Không không không." Diệp Vấn Vấn lùi về sau, tránh khỏi cái "tay" của Nhị Hoàng đang định kéo lấy cô.
Đại Hoàng ngơ ngác đặt câu hỏi: "Mi không đi hút mật, vậy mi ăn cái gì?"
Nhị Hoàng nói lời sâu xa hệt như một thầy giáo: "Mi đừng có nhát gan như thế, phải can đảm lên. Bây giờ có rất nhiều hoa đang nở rộ, nếu mi không hút mật hoa về để dành, chờ đến khi hoa héo hết thì sẽ phải bay đến chỗ rất xa khác."
Dứt lời, Nhị Hoàng tiếp tục lại kéo cô, nó đã suy nghĩ kỹ rồi, nhất định phải đưa đồng loại biến dị nhỏ này đi ra ngoài va chạm xã hội.
Con non trong tộc, ban đầu cũng rất sợ đi ra ngoài, cảm thấy bên ngoài quá nguy hiểm, sau khi các trưởng bối đưa chúng ra ngoài bay một vòng thì lập tức mừng rỡ, không muốn về nhà.
Chắc chắn đồng loại biến dị đã bị gia tộc của mình vứt bỏ, sau đó đặt chân đến nhà con người, không dám tiếp xúc với thế giới bên ngoài, lâu dần, cô sẽ không sống lâu nổi.
Làm bạn bè, phải có nghĩa vụ giúp đỡ cô.
"Bên ngoài không nguy hiểm như mi tưởng đâu, chúng nó đều thất thân thiện, anh chim đang ca hát kia kìa, chính là ngôi sau của vùng chúng ta đất. Nó giỏi lắm, lần trước đã dọa chạy một tên con người đấy. Còn cả bộ tộc bướm nữa, chúng nó ở chỗ khác, rất thân thiện, còn hào phóng cho chúng ta đến hút mật hoa chỗ chúng nó nữa."
Nhị Hoàng dùng sức thuyết phục, không thể không nói, miệng lưỡi của người anh em ong mật này rất tốt, Diệp Vấn Vấn bị nó nói đến hơi động lòng.
Đây là một suy nghĩ nguy hiểm.
Con người ấy mà, thật sự không thể nảy ra một mong muốn, một khi nảy ra, sẽ không nhịn được muốn thực hiện nó ngay.
Diệp Vấn Vấn kiềm chế xúc động trong lòng mình, xoa xoa tay nhỏ: "Nhị Hoàng, bây giờ không được, ta vẫn chưa thể rời đi, ta phải chờ đến khi ảnh đế đại nhân.. Con người đi công tác mới có thể ra ngoài được, không thì ta sẽ rất dễ bị phát hiện."
Bị con người phát hiện và ra ngoài hút mật, tất nhiên bị con người phát hiện nghiêm trọng hơn. Nhị Hoàng bày tỏ rằng mình đã hiểu, cũng không nghĩ nhiều rằng ra ngoài hút mật có liên quan gì đến chuyện bị con người phát hiện.
Bèn hẹn với Đại Hoàng, lần sau khi đám con người không có ở nhà lại dẫn cô ra ngoài.
"Đại Hoàng, mi ở đây chờ, ta quay về một lát." Nhị Hoàng nói xong thì xoay người bay đi.
"Mi về làm gì?" Đại Hoàng ngơ ngác nhìn Diệp Vấn Vấn.
Diệp Vấn Vấn trừng mắt nhìn: Đừng nhìn ta, ta cũng không biết.
Thật ra cô rất đói bụng, muốn bay ra ngoài cửa sổ ăn chút cánh hoa lót dạ. Nhưng Đại Hoàng vẫn còn ở đây, cô cũng không tiện để lại nó ở một mình, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu trò chuyện với Đại Hoàng.
Đại Hoàng nói nơi tộc bướm ở cũng có con người ở, là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng nó thì biết cái gì mà đẹp hay không.
Phần lớn bướm trong tộc bướm đều rất thích con người kia, nơi của cô ta có rất nhiều hoa, đủ mọi chủng loại, không giống khu vực này, bây giờ có một chút, chứ trước kia không hề có gì cả.
Lúc Đại Hoàng nói những lời này đều dùng giọng điệu ước ao, Diệp Vấn Vấn nghe mà buồn cười hết sức.
Đang lúc trò chuyện, Nhị Hoàng bay về, Diệp Vấn Vấn thấy hình như nó đang ôm thứ gì đó, chờ khi nó bay lại gần, nó dùng chân đưa tới một gói nhỏ được gói bằng cánh hoa: "Ăn đi."
Diệp Vấn Vấn sửng sốt.
Đại Hoàng bỗng tỉnh ngộ: "Thì ra mi về lấy đồ ăn cho Diệp Vấn Vấn."
Nhị Hoàng liếc nó một cái: "Đúng."
Bên trong cánh hoa chính là mật ong, Diệp Vấn Vấn có hơi lúng túng trước ý tốt này. Ong mật anh đưa cho cô mật ong, cô lại chẳng có gì để trả lễ lại.
"Cảm ơn." Diệp Vấn Vấn cẩn thận nhận lấy mật ong, lần này, cô không thấy cái chân của Nhị Hoàng đáng sợ nữa, cô chủ động nắm lấy, sau đó lập lại lần nữa: "Cảm ơn."
Chờ đến khi buông chân Nhị Hòang ra, Đại Hoàng cũng đưa chân của mình đến. Diệp Vấn Vấn cũng bình đẳng nắm chặt lấy, sau đó bỗng xì cười một tiếng.
Bây giờ cô cảm thấy ong mật rất đáng yêu, không hề khủng bố chút nào!
Đại Hoàng và Nhị Hoàng nhìn cô cười ha ha, hai con chẳng biết nói gì.
"Chúng ta đi đi." Nhị Hoàng vừa định bay đi, Đại Hoàng đã nói: "Chờ đã, Diệp Vấn Vấn nhìn kìa, con người về rồi."
Diệp Vấn Vấn nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự, trên con đường đá cách đó không xa, Quý Hòa Hiện mặc một bộ đồ thể thao đang đi về. Nhưng, không chỉ có một mình anh, bên cạnh anh còn có một cô gái mặc đồ thể thao giống như anh.
Cô gái kia mặc một bộ đồ thể thao bó sát, vóc người lồi lõm rất có phong tình. Cô ta buộc tóc đuôi ngựa cao lên, ngũ quan xinh đẹp, nụ cười kia vừa tươi tắn vừa dịu dàng, vô cùng dễ nhìn.
"Đó chính là người phụ nữ xinh đẹp mà tộc bướm nhắc tới." Đại Hoàng bắt đầu phổ cập kiến thức cho Diệp Vấn Vấn.
Nhị Hoàng trịnh trọng căn dặn: "Dường như cô ta chuẩn bị đi vào cùng với tên con người kia, Diệp Vấn Vấn, mi cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện đó."
Hai anh em ong mật không nhiều lời nữa, chúng đập cánh bay đi, để lại một mình Diệp Vấn Vấn vừa liếm mật ong vừa liếc nhìn một nam một nữ ở nơi xa xa.
Hai anh em ong mật không hiểu, nhưng cô hiểu nha. Chắc chắn ảnh đế đại nhân và cô gái kia có vấn đề gì đó.
Trái tim bát quái của Diệp Vấn Vấn cháy bùng lên, cô liếm một miếng mật ong lớn, hạnh phúc đến mức hai mắt cong cong như hình trăng non, ngọt quá đi mất.
- --
Quý Hòa Hiện không làm việc, anh ở nhà nghỉ ngơi, mỗi ngày đều chạy bộ vào buổi sáng, bình thường thì anh sẽ chạy tầm bốn mươi lăm phút.
Nhớ đến nhóc con ở nhà, hôm nay anh rút ngắn thời gian chạy còn hai mươi phút, anh chỉ chạy nửa vòng theo tuyến đường anh thường chạy quanh rừng rồi vòng trở về.
Sắp tới nhà thì, lúc đi ngang qua một chỗ rẽ, anh chợt nghe thấy một giọng nữ: "Hòa Hiện, thật đúng lúc, cậu cũng chạy bộ à?"
Quý Hòa Hiện dừng chân lại, anh nhìn sang rồi khẽ nhíu nhẹ mày, anh nói: "Cô Nghiêm."
Diễn viên Nghiêm Nhứ Yên, một tên tuổi lớn, ra mắt mười năm, năm nay ba mươi hai tuổi, đã lấy được hai giải diễn viên nữ, một giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, đã có được vị trí vững vàng trong vòng giải trí.
Quý Hòa Hiện ra mắt bốn năm, anh đã đóng sáu bộ phim, trong đó có ba bộ được trao giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, hai bộ khác có không quá nhiều đất diễn, là vai phụ, đoạt được giải nam phụ xuất sắc nhất.
Một bộ duy nhất không đạt được giải kia chính là bộ tồi tệ nhất do anh diễn, do Cao Vũ thực hiện.
Tuy Quý Hòa Hiện chỉ mới ra mắt được bốn năm, nhưng những giải thưởng anh có được cũng khiến anh có một vị trí trong vòng giải trí, luận về độ nổi tiếng hay
nhân khí, anh đều không hề thua kém Nghiêm Nhứ Yên.
Nhưng Nghiêm Nhứ Yên ra mắt sớm hơn anh, trên lý lịch thì cô ta là tiền bối của anh, anh gọi cô ta một tiếng cô Nghiêm cũng đúng mực.
VỊ trí của khu biệt thự này khá hẻo lánh, cách xa nội thành, hoàn cảnh khá tốt, không chỉ có Quý Hòa Hiện trong vòng giải trí ở nơi này, còn có cả những đồng nghiệp khác, chỉ là không biết lẫn nhau mà thôi.
Có lần anh chạy bộ đã bất ngờ gặp được Nghiêm Nhứ Yên, anh vốn không nhận ra cô ta, nhưng cô ta bỗng gọi tên anh một tiếng, anh mới biết cô ta là ai.
Thì ra, trước đó ở một hoạt động, Quý Hòa Hiện và Nghiêm Nhứ Yên đã cùng tham gia với vai trò khách mời. Trong lúc đó đã vô tình xảy ra một tình huống bất ngờ, cúp ngực của bộ váy mà Nghiêm Nhứ Yên đang mặc bỗng tụt xuống, làm lộ ra miếng dán ngực.
Lúc đó tại hiện trường có rất nhiều fans và khán giả, còn đang phát sóng trực tiếp, không chỉ có mỗi Nghiêm Nhứ Yên là bất ngờ đến ngây người, mà ngay cả công nhân viên và MC cũng ngẩn ra, nhất thời không hoàn hồn kịp.
Ngay khi Nghiêm Nhứ Yên đang luống cuống tay chân kéo váy lại thì cô ta bỗng cảm thấy người mình ấm áp, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có một nam thiếu niên đã cởi áo vest của mình ra, khoác lên người cô ta.
Đó là Quý Hòa Hiện.
Anh ở ngay bên cạnh, anh cởi áo vest khoác lên người Nghiêm Nhứ Yên, đó chỉ xuất phát từ một loại bản năng mà thôi. Trong tình trạng kia, dù là ai cũng sẽ làm như thế.
Đảo mắt cái anh đã quên mất chuyện này, anh không có nhiều ấn tượng với Nghiêm Nhứ Yên, cho đến khi vô tình gặp được cô ta trong lúc chạy bộ, nghe cô ta nhắc lại chuyện này anh mới nhớ ra.
Sau lần đó, Quý Hòa Hiện đều nghỉ ngơi ở nhà, mỗi sáng khi chạy bộ thường tình cờ gặp được Nghiêm Nhứ Yên. Một hai lần là trùng hợp, ba bốn lần thì không chắc.
"Tôi nói rồi, không cần khách sáo như thế, cứ gọi thẳng tên tôi là được." Nghiêm Nhứ Yên cười dịu dàng, đôi mắt cô ta sáng ngời, cô ta nói: "Tôi lớn tuổi hơn cậu, cậu cũng có thể gọi tôi là chị."
Cô ta là một người phụ nữ đến từ miền sông nước, từng đường nét trên mặt đều mang theo sự dịu dàng và tươi tắn, trong nhu có cương, trong cương lại có nhu, hai thứ lẫn vào nhau, khiến quanh người cô ta có một loại khí chất đặc biệt.
Bởi vậy, cô ta vẫn luôn được fans xưng có khí chất nữ thần.
Làm nghệ sĩ, quan trọng nhất là mặt, đặc biệt là nghệ sĩ nữ, họ luôn có phương pháp chăm sóc riêng cho mình.
Vì thế, tuy Nghiêm Nhứ Yên đã ba mươi hai tuổi, nhưng lại hoàn toàn không hề thấy được vẻ lớn tuổi đó. Cô ta buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt sáng ngời, nhìn qua chẳng khác nào là một sinh viên đại học xuân xanh xinh đẹp, còn là ở cấp bậc hoa khôi.
Diệp Vấn Vấn nhìn đến say sưa, ảnh đế đại nhân và người đẹp đứng cùng một chỗ, kim đồng ngọc nữ, hình ảnh rất vui tai vui mắt.
Một người đẹp không nhìn ra được tuổi tác, để ảnh đế đại nhân gọi mình là chị, đây chính là khiến người ta say dù không uống rượu đấy. Hơn nữa, nhìn người đẹp kia nhắm mắt theo đuôi... Diệp Vấn Vấn chuyên tâm làm một quần chúng ăn dưa chuyên nghiệp.
Quý Hòa Hiện không nói gì.
Nghiêm Nhứ Yên cắn cắn môi, rồi bỗng khẽ chu môi nói: "Nghe nói cậu rất thích trồng hoa, nhà tôi có tường vi, hoa hồng và cả thược dược đều đang nở rộ, cậu có muốn cấy ghép một ít không?"
"Cảm ơn cô Nghiêm, không cần đâu." Quý Hòa Hiện lạnh nhạt nói: "Mùi hoa quá nồng, tôi sẽ bị dị ứng."
Trong mắt Nghiêm Nhứ Yên lóe lên vẻ thất vọng, cô ta muốn nói gì đó, nhưng lời chưa ra khỏi miệng lại nuốt vào trong.
Nhớ đến nhóc con trong nhà, cũng không biết cô ấy đang làm gì, có đói bụng hay không, anh nhíu mày: "Cô Nghiêm, cô còn có chuyện gì không?"
Nhận ra được giọng điệu đuổi khách của Quý Hòa Hiện, cô ta miễn cưỡng cười cười: "Hôm qua tôi có xem tin tức, nghe nói cậu đã hủy hợp đồng với công ty đại diện của mình, cậu định mở phòng làm việc riêng hay vẫn định ký hợp đồng với công ty khác?"
Lấy vị trí bây giờ của Nghiêm Nhứ Yên, cô ta chính là một cây rụng tiền của công ty đại diện, không chỉ có vậy, bây giờ cô ta còn là cổ đông của công ty, được xem là một nửa bà chủ.
Ra mắt mười năm, cô ta đã kết bạn với không ít người trong vòng, dù Quý Hòa Hiện muốn mở phòng làm việc riêng, hay muốn ký hợp đồng với công ty đại diện đi nữa, chắc chắn cô ta cũng có thể cung cấp được cho anh.
Cô ta hỏi câu này, thật ra còn một ý tứ khác: Nếu Quý Hòa Hiện muốn ký hợp đồng với công ty đại diện, thì cô ta muốn đào anh về công ty đại diện của chính mình.
Sao Quý Hòa Hiện có thể nghe không hiểu, anh dùng giọng điệu không chút gợn sóng đáp lại: "Không vội, gần đây quá bận nên không có thời gian nghỉ ngơi, sau này lại nói."
Nghiêm Nhứ Yên hơi dừng chút rồi nói: "Cậu ưu tú như thế, thật ra thì lựa chọn tốt nhất vẫn là tự mở phòng làm việc riêng, tự làm ông chủ, sẽ không bị hạn chế nhiều như thế nữa. Nhưng thế thì rất mệt mỏi, có rất nhiều chuyện cậu phải tự ra mặt giải quyết, tuy cậu còn trẻ tuổi, nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình.
Vừa nói, cô ta nhìn thấy hoa dưới cửa sổ nhà bếp của anh đang nở rộ: "Hoa chỗ cậu đẹp thật đấy, đẹp hơn hoa ở nhà tôi nhiều lắm, tôi vẫn luôn ở nhà dốc lòng chăm sóc chúng, nhưng chỉ nở được vài đóa, nếu so với những này của cậu, thật sự là xấu hổ chết mất."
Quý Hòa Hiện lạnh nhạt nói: "Nếu cô Nghiêm thích, có thể mang một ít về trồng."
"Có thật không, vậy tôi sẽ không khách khí đâu." Nghiêm Nhứ Yên đi tới, nhìn qua, nói: "Dường như không có dụng cụ..."
Cô ta nhìn Quý Hòa Hiện bằng ánh mắt chờ mong rằng anh sẽ nói "Nhà tôi có dụng cụ, chị vào lấy với tôi", nhưng Quý Hòa Hiện không hề biểu thị gì cả, cô ta chỉ đành phải tự tìm bậc thang cho mình: "Vậy tôi sẽ cắt một ít về cắm."
Diệp Vấn Vấn nghe rõ ràng từng tiếng nói của hai người, cô đổi một vị trí khác để xem, đúng lúc nhìn thấy khi Nghiêm Nhứ Yên xoay người cắt hoa, nụ cười tươi tắn trên gương mặt đã bị vẻ mất mát thay thế.
Quý Hòa Hiện đứng bên cạnh tảng đá, anh không đi vào, Diệp Vấn Vấn suy đoán, lý do anh không rời đi luôn chắc là vì sự dạy dỗ của nhà họ Quý --- Dù sao thì khi người ta đang hái hoa, không nói tiếng nào đã đi thì quá không lịch sự.
Ảnh đến đại nhân thật không hiểu phong tình, lại còn thờ ơ không động lòng với một mỹ nữ như thế.
Diệp Vấn Vấn liếm chút mật ong còn sót lại trên ngón tay, lắc đầu thở dài.
Cũng không biết chút mật ong này Nhị Hoàng đã lấy từ hoa nào, sau khi cô ăn hết mà vẫn không hề thấy ngán, trái lại miệng còn thơm ngát, dự vị vô cùng, khiến cô lại muốn ăn thêm một chút nữa.
Mấy ngày nay ăn được quá nhiều đồ ăn ngon rồi~
Nghiêm Nhứ Yên hái được vài bông hoa rồi đi ra ngoài, Diệp Vấn Vấn thấy cô ta không hề hái hoa vàng, có lẽ vì thấy hoa vàng không còn lại bao nhiêu, không tiện hái.
May thật, hai chữ này vừa lướt qua đầu cô thì cô đã thấy Nghiêm Nhứ Yên bị trượt chân một cái, cả người ngã nhào đến chỗ Quý Hòa Hiện ----
Diệp Vấn Vấn lập tức kích động đến mức bay lên, đây chính là kịch bản thường thấy trong phim truyền hình: Nữ chính ngã chổng vó, nam chính nhào đến đỡ được, sau đó hai người xoay vài vòng đầy lãng mạn.
Kích thích quá đi!
Ngay khi Nghiêm Nhứ Yên trượt chân thì Quý Hòa Hiện đã chuẩn bị duỗi tay ra giúp đỡ theo phản xạ tự nhiên, nhưng đúng lúc này, dư quang nơi đuôi mắt anh bỗng quét thấy nhóc con đang bay tới bay lui trên bệ cửa sổ. Sự chú ý của anh lập tức bị hút đi hết, anh chần chờ rồi vẫn không nhúc nhích.
Nghiên Nhứ Yên kinh hoảng, vừa nghĩ đến việc mình sẽ xấu mặt lần hai trước Quý Hòa Hiện thì có thể nói là mặt mày tái mét.
Ngay vào lúc nguy kịch, cô ta dựa vào vốn vũ đạo và thể thao của mình, cô ta hóa bước ngã thành bước chạy về trước, mãi đến khi chạy đến đường đá bên cạnh Quý Hòa Hiện mới loạng choạng dừng lại.
Cô ta quay đầu lại nhìn, ánh mắt của Quý Hòa Hiện không hề dừng lại trên người cô ta dù chỉ một giây, mà là nhìn về phía... Dường như là phía bệ cửa sổ?
Bay đi đâu rồi?
Quý Hòa Hiện nhíu mày.
Diệp Vấn Vấn nằm nhoài trên cánh hoa, ánh mắt long lanh của cô nhìn chằm chằm vào Nghiêm Nhứ Yên, cô không ngừng tán thưởng cho động tác cứu nguy hoàn mỹ của cô ta khi nãy: Quá đẹp, lại không bị té xuống, nếu đổi lại là cô, chắc chắn cô sẽ vồ ếch một cú cực thảm.
"... Hòa Hiện." Nghiêm Nhứ Yên hít sâu một hơi: "Tôi đi trước."
Không đợi Quý Hòa Hiện nói chuyện, cô ta gần như chạy đi như gió.
Diệp Vấn Vấn trợn tròn mắt, vô cùng kính phục: Chạy nhanh thế, đúng là giỏi mà.
Từ trước đến nay cô rất có hảo cảm với người có thể chạy nhanh, nếu nói là hảo cảm, chi bằng nói là ước ao. Trước đây, đừng nói đến chuyện chạy, cô bước đi thôi đã rất tốn sức rồi, cô vẫn không thể bước nhanh được.
Cô giật giật cái cánh nhỏ của mình, quyết định học tập người đẹp kia: Người ta chạy thôi mà đã nhanh như thế, cô cũng phải càng bay càng nhanh hơn!
Một giây sau, cô nhìn thấy ảnh đế đại nhân bước đến chỗ này, dọa cho nội tâm cháy hừng hực của cô hóa thành mây khói, cô rụt người vào nơi sâu nhất, kéo cánh hoa che mình lại.
Sau đó, cô nghe được một tiếng cười nhẹ, tiếng cười kia tựa như tiếng đàn lướt qua tai, tê tê dại dại.
Lạ thật, sao tự nhiên ảnh đế đại nhân lại cười thế.