Diệp Vấn Vấn nhìn Trình Thâm, lại nhìn Quý Hòa Hiện, cô thật sự không thể hiểu được ngụ ý trong đối thoại của hai người là gì.
Vượt ranh giới là cái gì.
Cô còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì Quý Hòa Hiện đã nhìn vào mắt cô, nói: "Vấn Vấn, cậu ta là Trình Thâm, tôi đã nói với cậu ta về sự tồn tại của em từ lâu, cậu ta vẫn nghĩ em còn ở trong tranh."
Anh nói rồi thờ ơ nhìn Trình Thâm.
Diệp Vấn Vấn không biết Quý Hòa Hiện đã sớm biết sự tồn tại của cô, mà Quý Hòa Hiện đã dùng cách không biết xấu hổ mới ép được cô chủ động hiện thân.
Tất nhiên không thể vạch trần chuyện này, tránh cho nhóc con suy nghĩ lung tung.
Trình Thâm: ".."
Anh ta phối hợp diễn kích với Quý Hòa Hiện: "Đúng đúng đúng, tôi nghe Kỷ Hà Tuyến nói tinh linh hoa cậu ta vẽ ra sống dậy, cậu ta cũng không nói với tôi rằng em có thể ra ngoài, thật sự quá kỳ diệu."
"Chào tinh linh nhỏ, tôi là Trình Thâm, em có thể gọi tôi là anh Trình Thâm." Anh ta đưa ngón trỏ ra, nhìn Diệp Vấn Vấn bằng ánh mắt chờ mong.
Diệp Vấn Vấn: "..."
Ánh mắt cô rơi vào tay Trình Thâm.
Là một bác sĩ ngoại khoa ưu tú, tay của Trình Thâm cũng đẹp không kém gì Quý Hòa Hiện, nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác không giống.
Bàn tay của Quý Hòa Hiện thiên hướng thon dài xinh đẹp, còn tay của Trình Thâm nhìn mạnh mẽ hơn, bàn tay đã cầm dao phẫu thuật nhiều năm nên có một lớp chai mỏng.
Vẫn là tay của ảnh đế đại nhân đẹp hơn, trong nháy mắt cô đã so sánh xong, nhưng mắt cô vẫn không thể dời đi được.
Một người có tay dị dạng như cô có một chấp niệm, mỗi khi nhìn thấy tay đẹp thì đều không dời mắt nổi.
"Diệp Vấn Vấn!" Âm thanh vang lên bên tai khiến cô chợt hoàn hồn.
- -- Là rắn trắng.
Nó vểnh đuôi, nổ lực khiến mình có chút cảm giác tồn tại, ra hiệu rằng nó vẫn còn ở trong tay con người.
"Mi.. không phải.. tộc ong mật." Nó nghe được tất cả: "Ta nói mà, coi như.. Là biến dị.. của tộc ong mật, thì.. cũng không nên.. có hình dáng như thế. Thì ra.. là bước ra.. từ tranh.."
Diệp Vấn Vấn: "..."
Bị bóp cổ mà còn có thể nói nhiều như thế, cô phục thật rồi.
Theo lịch sự, cô duỗi tay ra ôm ôm ngón tay của Trình Thâm, anh ta không nhịn được muốn nâng lấy cô, nhưng nháy mắt cô đã bay khỏi, bay tới trước mặt rắn trắng.
Quý Hòa Hiện nói: "Vấn Vấn, nó là.. bạn của em?"
Diệp Vấn Vấn gật đầu, cô đảm bảo thay rắn trắng: "Nó sẽ không cắn người."
"Chuyện này.. có thể.. không chắc lắm." Rắn trắng nhếch miệng, cố gắng nói.
Diệp Vấn Vấn: "..."
Ngài câm miệng dùm đi.
Quý Hòa Hiện vốn không có ý định làm rắn trắng bị thương, lý do anh bắt lấy rắn trắng là vì muốn thả nó đi.
Hồi tưởng lại cảnh tượng trước đó, nhóc con này đúng là đi theo rắn trắng, anh nhíu mày, không hỏi gì mà thả rắn trắng xuống mặt đất.
Trình Thâm muốn ngăn cản lại, con rắn bị bóp lấy vị trí dưới đầu bảy tấc vẫn đang xoắn lên liên tục, xem ra lực tấn công không yếu, lỡ đâu nó cắn người... Nhưng anh ta nhìn Quý Hòa Hiện một chút, đành im miệng.
Động tác của Quý Hòa Hiện khiến lòng Diệp Vấn Vấn ấm áp: Ảnh đế đại nhân tin tưởng cô vô điều kiện, cô nói gì, anh đều tin.
Cô nhìn chằm chằm rắn trắng, phòng ngừa nó có bất kỳ dị động nào -- Nếu thật sự nó giống như những lời khi nãy nó nói, rằng nó sẽ cắn người, vậy cô nhất định phải phụ trách cho hậu quả này.
"Khặc khặc khặc." Rắn trắng được trả tự do ho khan liên tục, rơi vào trong tai hai người đàn ông thì đó chỉ là mấy tiếng khè khè, nghe qua như thể có lực công kích mười phần.
"Ha." Rắn trắng đảo mắt nhìn Diệp Vấn Vấn, nó quẫy đuôi, nó bò theo đường mũi tên dưới mặt đất rồi biến mắt không thấy tăm hơi.
Diệp Vấn Vấn thở phào nhẹ nhõm.
"Tinh linh nhỏ, sao em lại làm bạn với rắn thế?" Trở vào nhà, Diệp Vấn Vấn đứng trên bàn trà, Trình Thâm hỏi ra vấn đề mà Quý Hòa Hiện muốn hỏi.
Nghĩ đến tinh linh nhỏ không chỉ sống, còn có thể hiểu được tiếng nói của bọn họ, có thể giao tiếp với nhau, Trình Thâm càng muốn trò chuyện với cô nhiều hơn, hận không thể để mình cũng có một tinh linh hoa.
Anh ta bắt đầu suy nghĩ độ khả thi: Để Kỷ Hà Tuyết vẽ thêm một tinh linh hoa, cho anh ta nuôi.
Diệp Vấn Vấn nhìn Quý Hòa Hiện, cô quyết định tiết lộ một chút, không nói rằng động vật cũng biết nói, cô chỉ nói: "Tôi có thể giao lưu với chúng nó."
Quý Hòa Hiện: "Chúng nó?"
Diệp Vấn Vấn gật đầu.
Quý Hòa Hiện đăm chiêu, một lát sau nói: "Vì thế, hai con ong mật kia cũng là bạn của em à?"
Diệp Vấn Vấn gật đầu, cô quan sát kỹ vẻ mặt của Quý Hòa Hiện, không có gì thay đổi, trong lòng cô hơi thả lỏng chút.
Quý Hòa Hiện bỗng đứng dậy, anh đi vào trong bếp, Diệp Vấn Vấn vô thức muốn đuổi theo, Trình Thâm cảm thấy hứng thú hỏi: "Em còn có năng lực nào khác không?"
Quý Hòa Hiện vừa đi cô đã bắt đầu sốt sắng, nhưng Trình Thâm là bạn của Quý Hòa Hiện, bây giờ Quý Hòa Hiện vào bếp, cô cảm thấy mình nên ở lại trò chuyện với khách thay chủ nhà.
Vì thế, Diệp Vấn Vấn đứng im trên bàn tràn, cô hơi cảnh giác lắc đầu một cái, ánh mắt vô thức hướng về bóng lưng của Quý Hòa Hiện.
Trình Thâm ngồi trên ghế salong, anh ta quan sát cô rất kỹ, toàn bộ vẻ mặt của cô đều bị anh ta nhìn vào mắt, càng nhìn càng thú vị. Xem ra tinh linh nhỏ này rất không muốn rời xa Kỷ Hà Tuyến, đúng là một thú cưng hoàn mỹ nhất mà.
Anh ta làm bộ không thấy ánh mắt của cô, hỏi: "Tinh linh nhỏ, tôi có thể sờ cánh em không?"
Trước đó Diệp Vấn Vấn bị ngất, Trình Thâm làm kiểm tra cho cô thì đã xem qua cánh của cô rồi, nhưng lúc ấy cánh cô rũ xuống, cảm giác khác với hiện tại.
"... Có thể." Diệp Vấn Vấn khó khăn lắm mới đáp lại được hai chữ này.
Cô chậm rãi mở hai cánh ra, cô đậu vào bàn tay của Trình Thâm, trái tim nhỏ của cô như muốn nhảy tới cổ họng.
Trình Thâm không nhịn được sờ mặt mình: Anh ta khiến người ta sợ sệt thế à?
Anh ta kéo cánh của Diệp Vấn Vấn, cúi đầu đưa sát mặt vào nhìn, Diệp Vấn Vấn cố gắng để mình bình tĩnh.
Nhìn gương mặt được phóng to trước mặt, cô tỉnh táo suy nghĩ: Lỗ chân lông trên mặt Trình Thâm thật lớn, trên chóp mũi có mụn đầu đen, chỗ khóe miệng còn có một cục mụn."
So sánh như thế mới phát hiện ảnh đế đại nhân có dung nhan của thần, trên mặt chẳng có lấy chút tỳ vết nào.
Chẳng trách ảnh đế đại nhân lại nói, có thể dọa được Trình Thâm chỉ có mặt của anh ta mà thôi.
Diệp Vấn Vấn suy nghĩ lung tung cả lên, cô dần bình tĩnh lại, sau đó, một lực đẩy kéo đến khiến cô không đứng thẳng được, cô ngồi phịch xuống, ngơ ngác nhìn Trình Thâm đang cười to.
"Ha ha ha, sao em lại đáng yêu như thế." Trình Thâm chọt ngã tinh linh nhỏ rồi lại không nhịn được dùng ngón tay chọt chọt thêm mấy cái, khiến Diệp Vấn Vấn còn đang ngơ ngác trong lòng bàn tay anh ta lăn một vòng, cuối cùng lăn tới chỗ ngón tay anh ta.
Đúng lúc này, đột nhiên có mấy
tiếng ong ong dày đặc vang lên. Trình Thâm khó chịu ngẩng đầu nhìn, sau đó nhìn thấy không biết một đám ong mật đông nghịt ở đâu chui ra, bay thẳng đến chỗ anh ta.
Không phải là một vài con, mà là một đám, lít nha lít nhít xông tới hệt như dũng sĩ lên sa trường, da đầu của Trình Thầm nháy mắt tê rần lên: "Mẹ nó----"
Trình Thâm vừa phun ra được hai chữ này, tất cả ong mật đã lao tới bao lấy đầu anh ta.
Trình Thâm: "..."
Nhị Hoàng bay tới chỗ cao chỉ huy:
"Mọi người nhớ kỹ, tuyệt đối không được chích anh ta."
"Chúng ta chỉ dọa anh ta thôi."
"Không được chui vào lỗ tai anh ra."
"Cũng không được chui vào mũi!"
"Mặt! Mục tiêu của chúng ta là mặt con người, đùng chui vào quần áo, tránh cho chính mình bị thương."
...
Diệp Vấn Vấn: "..."
Đại Hoàng bay đến, toàn thân run run: "Diệp Vấn Vấn, chúng ta tới cứu mi, mau đi theo ta."
Nó vương chân ra móc cô.
Hai giây sau, Diệp Vấn Vấn kéo tâm tư đang dại ra của mình về, vội vàng bay đến chỗ Nhị Hoàng: "Nhị Hoàng, mau để chúng nó dừng tay, ta không sao, là hiểu lầm cả."
Cùng lúc đó, Quý Hòa Hiện vừa bước ra khỏi nhà bếp đã thấy Trình Thâm bị ong mật bu đầy mặt, sắc mặt anh cũng biến đổi: "Trình Thâm."
Trình Thâm: "..."
Anh ta không dám trả lời, vừa mở miệng, chắc chắn ong mật sẽ bay vào trong miệng anh ta.
Điều khiến anh ta cảm thấy kỳ quái đó là, anh ta không hề cảm thấy mặt mình đau đớn, lẽ nào đã mất cảm giác rồi?
"Vào bếp mau!"
Trình Thâm vội vàng chạy vào nhà bếp.
Một giây sau, đàn ong mật lui khỏi mặt Trình Thâm, bay vào phòng ngủ, rời đi theo đường cửa sổ. Có một hai con bị choáng váng, bị Nhị Hoàng lôi chạy đi.
Quý Hòa Hiện: "..."
Trình Thâm: "..."
"Bay đi hết chưa?" Trình Thâm đứng cứng ngắc tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Quý Hòa Hiện ừ một tiếng.
"Mẹ nó!" Trình Thâm cầm tay Quý Hòa Hiện: "Mặt tôi không có cảm giác, có phải đã bị chích đầy mặt rồi không? Xong xong rồi, mặt tôi.. Sao ngày mai tôi đi làm được."
Quý Hòa Hiện vùng tay ra khỏi tay anh ta, nhíu mày hỏi: "Đau không?"
Trình Thâm lắc đầu.
Quý Hòa Hiện: "Không sao."
Trình Thâm: "???"
Một đám ong mật bu lấy mặt tôi mà gặm, cậu lại nói với tôi rằng không sao?
Quý Hòa Hiện: "Ong mật không chích cậu."
Trình Thâm chớm mắt một cái, lát sau thở ra một hơi: "Xem ra ong mật cũng cảm thấy tôi quá đẹp trai, không nỡ hủy đi khuôn mặt này của tôi."
Quý Hòa Hiện nhìn quanh bốn phía, sầm mặt lại: "Vấn Vấn đâu?!"
Trình Thâm giang hai tay ra: "Yên tâm, ở trong tay tôi.."
Anh ta ngậm miệng, trong tay trống rỗng, đánh vào mặt anh ta chan chát.
Quý Hòa Hiện đi tới cửa sổ trong phòng ngủ, không nhìn thấy bóng dáng ong mật, cũng không thấy Diệp Vấn Vấn.
Trình Thâm cũng theo vào, lúc này đầu óc của anh ta đã hoạt động lại: "Đừng lo, chắc chắn tinh linh nhỏ sẽ không có gì đâu, có lẽ lát nữa sẽ về thôi."
"Theo như tôi thấy, không phải tinh linh nhỏ nói rằng cô ấy và ong mật là bạn à, chắc đám ong mật kia đến tìm cô ấy, cho rằng tôi muốn làm gì cô ấy nên mới tấn công tôi."
"Kỷ Hà Tuyến, người anh em này của cậu cõng oan ức thay cậu đấy."
Quý Hòa Hiện mím môi, mi tâm anh nhíu lại thành hình chữ xuyên (川), nhiều ong mật như thế, cô chỉ nhỏ bé như vậy, cho dù cô có thể giao tiếp với chúng, nhưng nếu có một con trong đó tấn công cô thì cô phải làm sao?
Trình Thâm thấy anh như thế thì thu lại vẻ đùa giỡn của mình, anh ta vỗ vỗ vai anh: "Nếu lo lắng, chúng ta gọi điện thoại... ặc.. đi ra ngoài xem thử?"
Quý Hòa Hiện lắc đầu, nói: "Cô ấy sẽ về."
- ---
Thực tế thì, Diệp Vấn Vấn đã bị một nhóm ong mật ép kéo ra ngoài, xung quanh người cô đều là những cái chân cong cong, cô không dám động đậy, cứ thế bị mang tới chỗ tổ ong.
Tất cả ong mật đều bay vào, chỉ còn lại mỗi Đại Hoàng Nhị Hoàng, cũng có mấy con tò mò nhìn Diệp Vấn Vấn, muốn ở lại quan sát kỹ ong mật biến dị, đều bị Đại Hoàng thô bạo đẩy vào.
"Cuối cùng cũng cứu được mi rồi." Đại Hoàng run chân nằm nhoài trên tổ ong.
Nhị Hoàng: "Diệp Vấn Vấn, mi không sao chứ?"
Diệp Vấn Vấn lắc đầu.
Nhị Hoàng giải thích, chúng nó vốn định một mình đi cứu cô, gặp được rắn trắng, nó đã chủ động giúp đỡ. Kết quả, chúng nó ở xa xa nhìn thấy rắn trắng cũng bị bắt.
Ngay cả rắn trắng cũng bị tóm, tình cảnh của Diệp Vấn Vấn...
Không biết sao chuyện này lại tới tai vương hậu, vương hậu đã sai tộc nhân cùng canh thời cơ đi cứu cô.
"Cảm ơn." Diệp Vấn Vấn ngoài cảm động và cảm ơn ra thì thật sự không biết phải phản ứng thế nào, từ khi cô mới tới thế giới này, bị Đại Hoàng Nhị Hoàng dọa cho suýt nữa đã hồn phi phách tán, thật ra cô và chúng nó chưa ở chung được bao, nhưng chúng nó lại có thể bất chất nguy hiểm tới cứu cô.
Một con ong mật chui ra: "Nhị Hoàng, vương hậu truyền lệnh, đưa đồng bạn biến dị về."
Nhị Hoàng nói: "Về tộc ong mật với chúng ta đi, ở đó có tộc nhân, sẽ bảo vệ mi."
Đúng là nên đi cảm ơn vương hậu, tuy rằng cô không cần "cứu", thuận tiện cũng giải thích với cả tộc ong mật, Quý Hòa Hiện không phải người xấu, chúng nó không cần sợ anh.
Nếu cô có thể giao lưu với chúng nó, công tác đối ngoại cứ giao cho cô làm, nói không chừng sau này còn có thể phát triển thành một chuỗi ngoại giao cũng nên.
Diệp Vấn Vấn lấy hết dũng khí, bay vào trong tổ ong với Đại Hoàng Nhị Hoàng.
Nhưng lúng túng là, cái đầu của cô vừa lọt vào đã bị --- Kẹt! Lại!