Diệp Vấn Vấn cười lấy lòng Quý Hòa Hiện: "Thầy Quý, không phải tôi cố tình nhận điện thoại của anh đâu, chỉ là vô tình nhấn nút nhận mà thôi."
"Thật không?"
Chỉ hai chữ nhàn nhạt thôi đã khiến Diệp Vấn Vấn chột dạ cúi đầu, cô chợt nghe được một tiếng cười khẽ từ đỉnh đầu mình, cuối cùng cô cũng thở ra được một hơi.
Quý Hòa Hiện nói ra một dãy số: "Đây là mật khẩu của điện thoại, sau này nếu nhận được mấy cuộc gọi không quan trọng thì cứ tắt đi."
Diệp Vấn Vấn thoáng sửng sốt, cô không ngờ Quý Hòa Hiện lại chính miệng nói mật khẩu điện thoại cho cô biết, tuy rằng vừa nãy cô đã thử ra được mật khẩu điện thoại rồi.
Điệp thoại di động là một thứ riêng tư, anh lại để cô dùng tùy tiện như thế?
Quý Hòa Hiện: "Sao thế?"
Diệp Vấn Vấn lắc đầu, đối diện với sự tin tưởng của ảnh đế đại nhân, cô cảm thấy có hơi hổ thẹn. Vừa nãy cô không nên lén dùng điện thoại di động của anh, cô nên hỏi thẳng ý kiến anh mới phải.
Nghĩ đến Phương Nhược Đồng, cô vội nói bóng gió rằng: "Thầy Quý, vừa nãy có một cô gái gọi điện đến, cô ấy..."
Nếu không phải nghe được cô gái kia bảo mình tên Nhược Đồng thì cô đã cúp điện thoại rồi.
Khoảng thời gian này cô ở chung với ảnh đế đại nhân rất hài hòa, hai người sống trong khoảng rừng này như chúa tể vậy, suýt nữa đã khiến cô quên rằng cô đã xuyên vào một quyển sách.
Trong nội dung truyện, Phương Nhược Đồng vững vàng chiếm lấy vị trí nữ phụ số hai, dựa theo nguyên tác miêu tả cô ta thì cô ta chính là một nữ phụ độc ác.
Trong truyện, sau khi Quý Hàm Thư thích nữ chính Bạch Ca, cậu ta đã giúp Bạch Ca ở đủ mọi nơi, nhưng Bạch Ca chẳng hề bị lay động, trong lòng cô ta chỉ có ánh trăng sáng Quý Hòa Hiện mà thôi.
Phương Nhược Đồng yêu Quý Hàm Thư tha thiết, chắc chắn cũng đã có hôn ước từ nhỏ với Quý Hàm Thư. Sau khi cô ta biết được Quý Hàm Thư thích Bạch Ca thì đã nghĩ rằng, Quý Hàm Thư không ở cùng mình là do có Bạch Ca chen chân vào, cho nên đã đổ toàn bộ lửa giận lên người Bạch Ca.
Thân làm nữ chính, Bạch Ca nắm giữ vầng sáng nhân vật chính, mỗi lần Phương Nhược Đồng bày kế, hoặc là bị Bạch Ca nhìn thấy, hoặc là bị Quý Hàm Thư chạy tới đúng lúc, hoặc là được nam phụ cứu.
Tuy rằng Phương Nhược Đồng chưa đắc thủ lần nào, nhưng vẫn khiến Bạch Ca bị thương không ít. Sau đó lại phát hiện Quý Hàm Thư dù thế nào cũng không ở cùng với mình, cô ta yêu mà hận, cuối cùng còn muốn nổ chết Quý Hàm Thư lẫn Bạch Ca.
Tất nhiên kết quả là thất bại, cũng bởi vì vụ nổ ấy mà đã khiến Bạch Ca thấy được tấm chân tình của Quý Hàm Thư, đồng ý ở cạnh Quý Hàm Thư.
Mà, Phương Nhược Đồng vì phạm tội cho nên đã bị Quý Hàm Thư đưa vào tù, trong truyện hoàn toàn không miêu tả rõ kết cục cuối cùng thế nào, nhưng tóm lại chắc chắn chẳng phải kết quả tốt gì.
Cho nên Diệp Vấn Vấn khá ấn tượng với nhân vật Phương Nhược Đồng này, bởi vì, theo như nội dung truyện, cô ta đã nhiều lần dùng thủ đoạn cực kỳ ác độc để đối phó với Bạch Ca, cô đọc mà giận điếng người.
Bây giờ Phương Nhược Đồng lại xuất trận theo cách này, mà theo như giọng điệu cô nghe được qua điện thoại thì cảm thấy cô ta không quá si luyến Quý Hàm Thư, ngược lại dường như khá thân thiết với Quý Hòa Hiện, điều này khiến cô có hơi khó hiểu.
Quý Hòa Hiện nhíu mày một cái rất nhỏ, anh thờ ơ nói: "Là một đứa nhỏ của gia đình khác thôi."
Diệp Vấn Vấn thấy ảnh đế đại nhân không muốn nhiều lời, cô cũng thức thời không hỏi lại.
Vì đoạn nhạc đệm này mà Diệp Vấn Vấn đã quên sạch chuyện mình vô tình nhấn "like" bình luận khi nãy, cô đi theo Quý Hòa Hiện vào nhà bếp, quan sát Quý Hòa Hiện chuẩn bị món mì xào cho bữa tối.
Sau khi Quý Hòa Hiện nấu xong, Diệp Vấn Vấn đã đứng trên bàn ăn, cô đeo một cái yếm nhỏ mà anh cố tình vẽ cho cô, tay cầm một cái đĩa nhỏ, đợi ảnh đế đại nhân cho ăn.
Quý Hòa Hiện nhìn dáng vẻ không thể chờ được nữa của cô làm cho phì cười, anh gắp một sợi mì đặt vào đĩa nhỏ của Diệp Vấn Vấn, cô hút sợi mì một cái, nước xốt tràn ra.
Quý Hòa Hiện hỏi: "Ngon không?"
Miệng Diệp Vấn Vấn đính đầy dầu, cô vốn không rảnh để nói chuyện, chỉ gật đầu không ngừng.
Cô rất muốn làm bùng nổ tài nấu nướng của ảnh đế đại nhân!
Quý Hòa Hiện thấy cô ăn ngon như thế thì cũng có cảm giác ngon miệng hơn, đúng lúc này, Kiều Hựu Song gọi điện thoại đến, anh tiện tay ấn nghe.
"Anh Quý, anh lên hotsearch rồi!!!" Bên đầu dây điện thoại truyền đến âm thanh kích động của Kiều Hựu Song.
"Ừm."
Biểu hiện bình tĩnh của Quý Hòa Hiện khiến Kiều Hựu Song không thể bình tĩnh nổi, cậu ta cắn răng: "Anh Quý, anh bị trượt tay đúng không."
Quý Hòa Hiện nhíu mày: "Trượt tay gì?"
Anh biết anh đã lên hotsearch hai ngày.
Lúc Quý Hòa Hiện nghe điện thoại, Diệp Vấn Vấn đã đè lại âm thanh ăn uống của mình, tránh cho Kiều Hựu Song bên đầu dây nghe thấy được.
Kiều Hựu Song phát hiện dường như mình và ông chủ đang không ở cùng một tầng số, cậu ta nói gọn mọi chuyện: "Anh Quý, nửa giờ trước anh đã "like" bình luận của một fans, bây giờ đã lên vị trí số một cửa hotsearch rồi. Những người hâm mộ anh cho rằng anh đã bị Kỳ Điểm hãm hại, bị đe dọa nên mới đăng tin thanh minh."
Lúc này, điện thoại của Quý Hòa Hiện run lên lần nữa, trên màn hình là số điện thoại của chủ tịch.
"Phụt---" Diệp Vấn Vấn phun hết đồ trong miệng ra ngoài, cô hoảng sợ nhìn điện thoại di động.
Quý Hòa Hiện cúp điện thoại, anh vội vàng vào weibo, hotsearch số một có tên: Quý Hòa Hiện nhấn like.
Nhấn vào link chuyển tiếp của tài khoản thương mại, đọc nội dung Quý Hòa Hiện nhấn like, mà, bình luận được anh nhấn like chính là --- "Tôi luôn cảm thấy nam thần của tôi bị cấp cao của "Kỳ Điểm" uy hiếp."
Quý Hòa Hiện: ".."
Anh nhìn sang Diệp Vấn Vấn theo bản năng.
Diệp Vấn Vấn hiểu, là cô đã gây ra họa lớn. Cô gần như đối diện với Quý Hòa Hiện bằng vẻ mờ mịt, trong đầu cô đều là những hình ảnh bạo lực khi Quý Hòa Hiện nắm cô lên vò xé.
Cô bắt đầu run, cô đập cánh muốn bay lên, nhưng cô đè lại: Là cô gây ra họa, sao cô có thể không biết xấu hổ mà trốn tránh như thế.
Một giây sau, cô nghe được giọng của Quý Hòa Hiện: "Đừng lo, không phải chuyện lớn gì."
Tất cả hình ảnh trong đầu cô biến mất, cô nhìn Quý Hòa Hiện bằng vẻ ngạc nhiên, anh lại dùng ngón tay xoa nhẹ đầu cô, xong lại gắp một sợi mì khác đặt vào chén cô: "Một like thôi mà."
Cách cứu chữa của Quý Hòa Hiện rất đơn giản, anh rút like lại, xong đăng tải thêm một tin khác: "Trong nhà có một bé con không cẩn thận nhấn vào nút like, tôi vẫn đang nấu cơm nên không phát hiện, xin lỗi."
Sau đó anh chụp ảnh mình cùng đĩa mì, tải lên rồi click đăng tải.
Anh chỉ cần làm thế, còn lại, người đại diện mới Vu Tinh Ngôn của anh sẽ giải quyết thay anh.
Tin weibo mới lại gây lên sự bàn tán sôi nổi, lần này, phần lớn người đều quan tâm đến mấy chữ "bé con".
Hơn bảy mươi phần trăm số người đều đang đoán "bé con" mà Quý Hòa Hiện nhắc trong weibo là ai, trong khoảng thời gian ngắn đã toàn tin bàn tán liên quan đến chuyện này, nhiệt độ của tin "like" khi nãy đã hạ xuống.
"Chắc chắn bé con mà chồng tôi nói là thú cưng."
"Thật muốn biết nam thần nuôi thú cưng gì, tôi cũng muốn nuôi nữa."
"Lý do trượt tay like bình luận này khiến tôi cười chết rồi, nhưng chân thực lắm nha, đám người kia nói cọ nhiệt, nam thần còn cần cọ nhiệt à."
"Tôi cảm thấy chắc chắn bé con mà nam thần nuôi là mèo, não bổ hình ảnh một con mèo nằm nhoài trên người anh cùng xem điện thoại với anh, ôi không xong rồi, chảy máu mũi mất."
....
"Thầy Quý, xin lỗi." Diệp Vấn Vấn đẩy cái bát nhỏ ra, cô kéo một cây tăm rồi đặt cây tăm lên tay Quý Hòa Hiện, nói: "Anh trừng phạt tôi đi."
Quý Hòa Hiện cầm cây tăm lên, anh không nhịn được mà cười: "Chịu đòn nhận tội, ừm.. Tốt lắm."
Diệp Vấn Vấn giơ tay lên, cô nhắm mắt lại ra hiệu anh cứ tùy ý phát huy, anh nói: "Phạt về cơ thể không
tốt, thế này đi, em đem bát đi rửa đi."
Diệp Vấn Vấn mở mắt ra, cô nhìn bát đĩa to lớn của Quý Hòa Hiện trước người mình mà rơi vào im lặng.
- --
Hai ngày sau, nhiệt độ trên mạng hạ xuống, Diệp Vấn Vấn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cơn bão này còn chưa yên xuống, Phương Nhược Đồng đã tìm tới cửa.
Cô ta được Quý Hàm Thư đưa tới.
Lần này Quý Hàm Thư đã biết ngoan, đã sớm gọi điện cho Quý Hòa Hiện: "Con nhóc họ Phương kia vẫn cứ quấn lấy cháu, nhất quyết muốn tới gặp chú, cháu không đồng ý, cô ta còn uy hiếp cháu nói sẽ đi cáo trạng với mẹ cháu."
"Chú không biết đâu, mẹ cháu bảo cháu tiếp đón cô ta thật tốt, nếu cô ta cáo trạng, chắc chắn mẹ cháu sẽ đánh cháu. Chú nhỏ, chú không thể thấy chết không cứu được."
Mẹ của Quý Hàm Thư là Sở Dư Hương, là chị em tốt với mẹ của Phương Nhược Đồng, tuy rằng gia nghiệp của nhà họ Phương không bằng nhà họ Quý, nhưng cũng chẳng kém.
Năm đó, mẹ Quý và mẹ Phương gần như cùng mang thai, hai người là bạn tốt cho nên đã thương lượng, nếu hai người sinh ra được hai đứa con trai thì sẽ thành anh em tốt, là một trai một gái thì sẽ định hôn ước từ bé.
Đây chỉ là sợ thỏa thuận đầu môi của hai bà mẹ, chờ đến khi hai người lớn dần, thỉnh thoảng hai bà mẹ lại nói bên tai họ vài câu. Hai thiếu niên thiếu nữ đều biết đây chỉ là lời hứa đầu môi, không ai coi là thật cả.
Nhưng Phương Nhược Đồng thường dùng hiệp nghị này sai khiến Quý Hàm Thư, cậu ta tránh được gì là tránh. Năm ngoái Phương NHược Đồng đã ra nước ngoài du học, năm nay vừa về, Sở Dư Hương đã ra lệnh cưỡng ép Quý Hàm Thư khi có thời gian thì chơi cùng Phương Nhược Đồng, Quý Hàm Thư thật sự không thể nào trốn được.
Yêu cầu đầu tiên của Phương Nhược Đồng là đi tìm Quý Hòa Hiện, Quý Hàm Thư có thể báo chuyện này cho Sở Dư Hương biết, với tính cách của Sở Dư Hương, cho dù có yêu thích Phương Nhược Đồng thế nào cũng sẽ không cho Phương Nhược Đồng tùy tiện làm phiền Quý Hòa Hiện.
Quý Hàm Thư biết rõ, người giữ vị trí đầu tiên trong lòng mẹ cậu ta không phải là đứa con trai này, cũng không phải cha cậu ta, mà là chú nhỏ của cậu ta.
Đối với mẹ cậu ta mà nói, chú nhỏ của cậu ta chính là một "đứa con trai cả" mà tự tay mẹ nuôi lớn.
Nhưng nếu cậu ta làm như vậy, kết cục thành cậu ta và Phương Nhược Đồng lưỡng bại câu thương, mà cậu ta lại chính là người thảm nhất. Phương Nhược Đồng nhiều nhất chỉ không gặp được chú nhỏ, còn cậu ta chắc chắn không khỏi một trận đòn.
Có lúc cậu ta thật sự nghi ngờ liệu mình có phải là con ruột hay không, vào lúc này, tất nhiên nên đi tìm chú nhỏ vạn năng để giải quyết.
Mục đích của Phương Nhược Đồng là gặp Quý Hòa Hiện, chỉ cần chú nhỏ đồng ý, sẽ không có chuyện gì cả.
.....
Bởi vì Quý Hàm Thư đã từng nhìn thấy bức tranh, cho nên xuất phát từ tính cẩn thận mà Quý Hòa Hiện đã cất bức tranh đi. Diệp Vấn Vấn lại bay lên đèn treo lần nữa, lần này còn có Đại Hoàng làm bạn cùng cô.
Cũng không lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên.
- -- Sau chuyện lần trước, Quý Hòa Hiện đã xóa bỏ dấu vân tay của Quý Hàm Thư.
Quý Hòa Hiện mở cửa.
Diệp Vấn Vấn quan sát kỹ Phương Nhược Đồng, cô ta chừng mười bảy, mười tám tuổi, đang ở ngay độ tuổi được xưng là xinh đẹp như hoa. Cô ta mặc một cái quần rất ngắn, lộ ra đôi chân vừa thon vừa dài, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, là một mỹ nhân.
"Chú Quý." Phương Nhược Đồng vừa vào cửa, nhìn thấy Quý Hòa Hiện đã cười tươi rạng rỡ, cô ta đưa túi trong tay mình lên: "Đây là quà cháu mang từ nước ngoài về cho chú, hy vọng chú thích."
Quý Hòa Hiện không nhận lấy: "Tôi cầm cũng vô dụng, đưa cho Hàm Thư là được."
Quý Hàm Thư nhảy lên: "Cháu cầm cũng vô dụng."
Phương Nhược Đồng có hơi thất vọng: "Chú Quý, chú còn chưa thấy..."
Cô ta còn chưa nói dứt lời thì Quý Hòa Hiện đã xoay người, đi vào phòng ngủ: "Trên bàn có trái cây và đồ ăn vặt, hai đứa cứ thoải mái."
Phương Nhược Đồng trơ mắt nhìn Quý Hòa Hiện đi vào phòng ngủ mà chẳng quay đầu lại, cô ta muốn đuổi theo, nhưng lại không dám.
"Cậu đã nói gì thế hả." Cô ta bấm vào tay Quý Hàm Thư một cái: "Tại sao chú Quý lại không chào đón tôi vậy hả."
Quý Hàm Thư khó chịu hất tay cô ta ra, xoa xoa cánh tay mình, lạnh lùng nói: "Cậu nên tự mình biết mình đi."
Phương Nhược Đồng nổi giận: "Cậu nói cái gì?"
Không có mẹ ruột đứng bên cạnh nhìn, đây lại là địa bàn của Quý Hòa Hiện, Quý Hàm Thư hoàn toàn không sợ.
"Tôi dẫn cậu tới gặp chú nhỏ, bây giờ cậu đã nhìn thấy rồi, có thể đi được chưa thế." Cậu ta không nhịn được mà nói: "Chú nhỏ của tôi thích yên tĩnh, không thích bị người khác làm phiền, cậu đi nhanh đi."
"Tốt xấu gì cũng đã mười tám tuổi, thành niên rồi, da mặt mỏng chút." Quý Hàm Thư thấp giọng nói: "Chú nhỏ tôi không cản cậu vì đó là tác phong của chú ấy.
"Cậu." Phương Nhược Đồng không ngờ Quý Hàm Thư lại nói chuyện với mình như thế, cô ta tức đến mức gương mặt đỏ bừng lên: "Cậu dám ăn hiếp tôi, tôi sẽ mách dì Sở cho xem."
Quý Hàm Thư bĩu môi: "Có chú nhỏ làm chứng cho tôi, cậu có cáo trạng thế nào thì mẹ tôi cũng sẽ không tin cậu."
Phương Nhược Đồng: "..."
"Tôi không muốn đi." Phương Nhược Đồng tỉnh táo lại, lần này cô ta chỉ về nước được mấy ngày. Trước đó cô ta đã gọi điện thoại đến cho Quý Hòa Hiện một lần, sau đó bị tắt đi, cô ta không dám gọi lại nữa.
Bây giờ đã đến rồi, tất nhiên không chịu rời đi dễ như thế.
Cô ta nhanh chóng kiềm nén sự tức giận của mình lại, hừ một tiếng: "Tôi không tính toán với cậu."
Phương Nhược Đồng nhìn một vòng rồi nói với Quý Hàm Thư: "Cậu có cảm thấy phòng khách có nhiều hoa quá không?"
Quý Hàm Thư ngồi dựa vào ghế salong, cầm điều khiển bật tivi: "Chú nhỏ của tôi muốn đặt bao nhiêu thì đặt, mắc mớ gì tới cậu."
Phương Nhược Đồng hơi dừng lại, sau đó cầm lấy một cái cốc nhỏ trên bàn trà: "Tại sao nhà chú nhỏ lại có cái cốc nhỏ đồ chơi này thế?"
Cõi lòng Diệp Vấn Vấn căng lên, đó là cái cốc cô lấy từ trong tranh ra để uống nước, quên mang về.
"Cậu có thể đừng chạm bừa vào đồ đạc không." Quý Hàm Thư khó chịu nói: "Đây là nhà của chú nhỏ tôi."
Phương Nhược Đồng nhìn quanh phòng khách, có lẽ là do giác quan thứ sáu của phái nữ, trực giác cho cô ta biết cái cốc nhỏ này không phải cốc nhỏ bình thường, chắc chắn có chuyện đặc biệt nào đó.
Sau khi nhìn một vòng, cô ta chuyển tầm mắt lên trần nhà.