"Cậu có QQ không?"
—
Vì Trần Dĩnh đưa sách cho Thịnh Nhậm Tinh mượn, cậu ta đặt quyển của mập mạp ở giữa rồi cầm một cuốn sách giáo khoa ngữ văn lót trên bàn cho đủ số. Sau đó, cậu cúi đầu hí hoáy bấm điện thoại. Không qua bao lâu, sau lưng chợt truyền đến một tiếng "cộp" rất quen thuộc, là tiếng máy di động đập trong hộc bàn.
Cậu vừa quay đầu lại đã thấy Thịnh Nhậm Tinh bụm nửa mặt, đầu cúi gằm như đang trầm tư.
"Làm sao vậy?" Trần Dĩnh hỏi.
Thịnh Nhậm Tinh bỏ tay xuống rồi lắc đầu một cách trấn định với cậu, biểu tình trên mặt không có gì dị thường. Trần Dĩnh hồ nghi nhìn cậu ta một hồi, quay xuống nhìn kỹ thì phát hiện hai tai cậu đã đỏ bừng, bán đứng vẻ mặt kia hoàn toàn.
Trần Dĩnh như bừng tỉnh đại ngộ: "Có phải cậu đang..."
Thịnh Nhậm Tinh: "?"
Trần Dĩnh ghé sát vào, đè thấp giọng vì sợ bị người nghe thấy: "Có phải cậu đang lén xem phim heo không?"
Thịnh Nhậm Tinh: "...?"
Hoàn toàn không nghĩ đến chiều hướng này. Cậu câm nín liếc Trần Dĩnh một cái, cứ như đang xem một thằng ngu.
Cuối cùng suốt một tiết này Thịnh Nhậm Tinh không hề đụng chạm đến cái di động trong ngăn bàn, mãi cho đến khi học xong.
Sau khi hết tiết, Trần Dĩnh còn quay xuống nháy mắt với cậu: "Nguồn đâu?" Giống như đã đinh ninh buộc tội Thịnh Nhậm Tinh trong đầu.
"..." Thịnh Nhậm Tinh chỉ nhìn cậu ta một cách vô cảm, quả thực muốn bổ đầu cậu ta ra xem trong đó có gì. Đần đến mức không nói nổi câu nào.
Mập mạp đang nghe lén bọn họ, không nhịn được mà xen vào: "Có điều tốt nhất đừng coi ở đây."
Trong thâm tâm Thịnh Nhậm Tinh bảo lại chả, cậu là biếи ŧɦái hay sao mà đi xem phim cấm trong trường?
Trần Dĩnh tán đồng: "Đúng đúng đúng." Nói hồi lại nhịn cười không được mà bà tám với cậu, "Trịnh Hiện, cái đứa ngồi cùng bàn với cậu, bọn tớ gọi nó là đội trưởng đội vác súng. Cậu có biết vì sao nó không đi học không?"
"Tuần trước nó xem phim heo trong giờ học, còn nhờ bọn tớ yểm trợ cho nó. Kết quả là," Cậu ta vừa nói vừa phụt cười, gian nan miêu tả cảnh tượng lúc ấy.
"Lão Ban đứng ngay sau lưng nó." Lại chỉ vào cửa sổ bên cạnh Thịnh Nhậm Tinh.
"..." Thịnh Nhậm Tinh lộ ra một biểu tình khó có thể miêu tả được. Rốt cuộc cũng hiểu rõ "đây" trong miệng bọn họ là đâu.
"Càng ác là," mập mạp cắn chặt môi, "Lúc đó nó còn đang căng lều phụt chiu chiu chiu chiu chiu chiu chiu!" Mập mạp bày ra chín dấu tay khác nhau, sau đó ngón trỏ bỗng bắn vụt lên.
Trần Dĩnh hả hê: "Hahahahahhaha cái thằng đần đó bị phạt đình chỉ học một tuần!"
"..." Bỗng dưng Thịnh Nhậm Tinh khiếp sợ với văn hóa trường học của bọn này.
Cậu quay đầu nhìn sang chỗ bên cạnh, trong ngăn bàn ngổn ngang một đống sách và bài kiểm tra được nhồi nhét thành một cục. Ở rìa ngoài còn dựng hai mô hình Ninja Rùa, một trái một phải, trông cực kỳ giống hai vị thần giữ cửa.
Thịnh Nhậm Tinh tỉnh bơ hít vào một hơi, chìa chân đá đá cái ghế kế bên xích ra xa một chút. Không tự chủ được lại nghĩ đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô chủ nhiệm lúc cậu bảo muốn ngồi ở đây.
"Ba nó hỏi sao nó bị phạt, thằng đần kia dám nói do nó đánh nhau." Trần Dĩnh chỉ vào điện thoại, "Ba nó còn khen nó có khí khái nam nhi cơ!"
"Hahahahahahha ngày hôm qua đội trưởng còn bảo với tao, nó bị lão Ban dọa đến mức bây giờ sáng sớm không cứng được, nói sợ từ đây nó hết cương nổi rồi!"
"Hahahahahhahahahahahhaha"
Hai bọn họ ngồi ngay đằng trước Thịnh Nhậm Tinh, cười như hai ấm nước rò hơi. Có cậu bạn khác bị thu hút bởi tiếng cười của bọn họ, ghé lại gần hỏi chuyện gì vậy. Trần Dĩnh bảo nó đang kể về thằng đội trưởng. Cậu nam sinh lập tức hiểu trong nháy mắt, vừa liếc nhau cái đã bật cười như điên.
Thịnh Nhậm Tinh: "..."
Trần Dĩnh còn cho cậu xem tin nhắn của một tên để ảnh đại diện manga anime. Là một bức hình nền đen thêm chữ "sầu" màu trắng ngay giữa, chữ "sầu" trong đó đang lóng lánh đủ loại màu sắc. Xem ra người bạn học này thật sự rất sầu.
Thịnh Nhậm Tinh câm nín nhìn chằm chằm một hồi, tùy ý để vầng sáng cao cả của cậu chàng rọi vào trong mắt mình.
Mà Trần Dĩnh nhân cơ hội này ấn vào giao diện bạn tốt: "Anh, thêm bạn tốt đi."
Không chờ Thịnh Nhậm Tinh từ chối, cậu ta đã nói tiếp, "Tớ kéo cậu vào nhóm lớp cho."
Thịnh Nhậm Tinh đành móc điện thoại ra và đọc một con số. Cậu nhấn mở QQ, chẳng qua bao lâu di động đã reng reng reng liên hồi, thông báo có lời mời kết bạn mới.
Mấy nam sinh trước mắt đều đang cúi đầu bấm điện thoại, Thịnh Nhậm Tinh không biết ai là ai, đành ấn đồng ý hết toàn bộ. Cậu tạo một cái tệp "Tuyên Thành" rồi thảy cả bọn vào. Ngay sau đó, một người để tên toàn là tiếng Anh phát cho cậu một biểu tượng cảm xúc.
[đắc ý].
Một cái mặt màu vàng đeo kính râm đang nhe răng cười.
Sau đó, 'cyyacxx' kéo cậu vào một nhóm tên là 'lớp 11 – 3'. Cậu do dự một hồi, rồi ấn xác nhận. Vừa tiến vào, một loạt tin nhắn chào mừng xuất hiện trong cuộc trò chuyện.
Thịnh Nhậm Tinh ngẩn ra, lại ấn mở danh sách thành viên nhóm. Một hàng dài 'cô Vu', 'Thầy Trương', 'thầy Lý'...
Cậu nhớ rõ nội quy trường của Trung học số 13 nói không được mang theo di động mà. Táo bạo vậy luôn hả?
Tin nhắn trong nhóm vẫn còn đang nhảy, Thịnh Nhậm Tinh ngẩng lên muốn hỏi Trần Dĩnh thử, bỗng dưng nhìn thấy—
Cô Vu: [@X, hoan nghênh bạn học mới, nhớ sửa biệt danh trong nhóm nhé. /mạnh mẽ]
Thịnh Nhậm Tinh: "..."
Cậu chậm rãi đánh mấy chữ: [Cảm ơn cô, /ôm quyền]
Nhóm lớp ồn quá, sửa biệt hiệu xong cậu tiện tay đổi sang chế độ không làm phiền ngay. Vừa quay lại kiểm tra thì thấy có người nhắc tên.
Cô Vu: [@Thịnh Nhậm Tinh, tới văn phòng của cô một chút.]
Hiện đại quá, tiện lợi quá.
Xem như Thịnh Nhậm Tinh đã biết, năm phút đồng hồ mình dành ra để đọc nội quy trường học quả chỉ tổ bỏ đi. Cậu đút điện thoại vào túi rồi bước ra khỏi phòng học.
Còn chưa đi được mấy bước, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng các bạn nữ trong lớp hỏi thăm Trần Dĩnh: "Cậu quen bạn học mới hả? Bạn ấy..."
Sau khi bước qua ngã rẽ để xuống lầu thì không còn tiếng gì bên tai nữa. Phòng học của bọn họ ở trên lầu hai, phòng giáo viên ở khúc ngoặt giữa tầng một và tầng hai.
Gõ cửa xong, Thịnh Nhậm Tinh vừa vào thì cô giáo đã vẫy tay với cậu: "Tới đây."
Sau khi dọn sơ bàn làm việc, cô lại đưa cho cậu xem một cái bảng, là thành tích kiểm tra đợt trước của lớp bọn họ.
Cô Vu đang trầm ngâm: "Bởi vì em chuyển tới vào giữa năm, cho nên em không có các con điểm này." Cô lại lấy ra một cái bảng khác, là điểm kiểm tra thường xuyên của môn toán.
Cô gõ gõ vào cột điểm toán, "Mấy bài kiểm tra nhỏ thì không sao, nhưng chỗ này." Cô chỉ vào tờ giấy đầu tiên, "Đây là thành tích của bài thi tháng đợt trước."
"Trường chúng ta có một bảng xếp hạng tổng hợp được tính dựa trên kết quả của ba kỳ thi tháng, đưa ra xếp hạng của mỗi học kỳ. Hơn nữa trường rất coi trọng kết quả của những kỳ thi tháng này, sẽ có ảnh hưởng đến việc lên đại học về sau."
Cô Vu đẩy tờ giấy đến trước mặt Thịnh Nhậm Tinh: "Em có tham gia kỳ thi đầu năm ở trường em chưa? Có rồi thì em đưa bài thi cho cô, cô sẽ giúp em điền thành tích vào."
Thịnh Nhậm Tinh lắc lắc đầu. Lúc trường bọn họ đang kiểm tra thì cậu còn đang gây chuyện, lấy đâu ra tâm tư để thi cử cơ chứ.
Cô Vu gật đầu: "Vậy còn một cách nữa. Cô có thể giúp em tổ chức thi lại để bù vào, chẳng qua em sẽ bị trừ 20% tổng số điểm, em thấy sao?"
Trong một khoảnh khắc, Thịnh Nhậm Tinh không nói lời nào, mắt nhìn đăm đăm vào tờ giấy phía trước. Kỳ thật còn một lựa chọn nữa, đó là bỏ hẳn việc thi.
Thịnh Nhậm Tinh gật đầu: "Khi nào thì kiểm tra ạ?"
Cô Vu đặt hai tay trên bàn: "Bắt đầu từ chiều nay thì sao? Vừa lúc sách của em cũng chưa tới."
Cô còn an ủi vài câu: "Không sao cả, chỉ là một bài kiểm tra trình độ hiểu biết của em thôi. Đề sẽ không khó, chủ yếu là để em có một số điểm, em đừng áp lực quá."
Thịnh Nhậm Tinh chợt sửng sốt, hàm hồ gật đầu và nói: "Em biết rồi ạ."
"Vậy chiều nay cô sẽ tìm một phòng học trống cho em, em tới trường vào lúc..." Cô Vu đang nói với cậu về kỳ kiểm tra thì tiếng chuông chợt reng.
Đại khái sau vài phút, một giáo viên có tiết mới chậm chạp đứng lên. Họ vừa đẩy cửa văn phòng vừa cất bước như đang xông vào nơi chiến trường.
Một giáo viên nữ ngồi kế cô Vu gọi một thầy giáo mập ở phía đối diện: "Thầy Vương ơi, cùng đi không?"
Ở trên bàn của thầy Vương đặt một quyển sách, nhìn từ góc độ của Thịnh Nhậm Tinh cũng không trông giống giáo án. Thầy ta khua tay: "Cô đi trước đi, chốc nữa tôi đi."
Giáo viên kia nhướng mày rồi ôm giáo án rời đi. Lúc đi ngang qua Thịnh Nhậm Tinh, cô còn cười với cậu một cái.
Lúc này Thịnh Nhậm Tinh mới chú ý đến trang phục của cô. Người mặc một cái áo sơ mi trắng và váy ngắn, phối với tất chân màu đen, khi lướt qua bọn họ còn mang theo hương nước hoa trên người. Cô Vu khẽ nhíu mày một chút, vết chân chim lại càng khoét sâu hơn.
Lúc cô nói chuyện xong với cậu thì tiết học đã qua hơn nửa. Thịnh Nhậm Tinh bước ra khỏi văn phòng, thấy thầy giáo họ Vương kia vẫn chưa động đậy.
Cũng không có bạn học nào tới gọi ông.
Khi tan học vào giữa trưa, hiếm khi nào mặt trời trên cao có hơi chói. Trần Dĩnh hỏi cậu: "Anh Thịnh, ăn cơm trưa chung không?" Bên cạnh là một vài nam sinh cậu ta chơi thân.
Thịnh Nhậm Tinh: "Trưa nay tôi bận rồi, lần sau đi."
Khi đi trên đường, các học sinh lao qua cậu khắp bốn hướng.
Cậu và Hình Dã hẹn nhau ở cổng trường, nhưng hiện giờ bên ngoài đang đầy nhóc người. Không chỉ có học sinh, còn có xe máy tùy ý đậu ở đó, có xe hơi và xe đạp, có phụ huynh và cả một đám bất lương thoạt trông chẳng giống như người tốt, nhìn thoáng qua chẳng thể phân biệt được ai đang đón con và ai đang cản đường. Những con người từ đủ mọi khía cạnh của cuộc sống cãi cọ ầm ĩ với nhau, trông y như một cái chợ trời.
Với lượng người như thế này, đừng nói tới chuyện tìm được Hình Dã ở đâu, có một chỗ đứng thôi cũng đã khó rồi.
Đám đông chen chúc hồi lâu mới tản ra, sau đó là đủ loại các xe cộ chạy ào ào ra khỏi sân trường. Phần lớn là xe đạp, số xe máy tương đối ít.
Mò đến mù mắt vẫn không tìm thấy Hình Dã, cậu mở điện thoại gọi hắn một cuộc. Di động vừa vang lên hai tiếng đã có người bắt máy: "Cậu ở đâu?"
Thịnh Nhậm Tinh đã bị xô đẩy đến mất hết kiên nhẫn. Đối diện cậu, có một vài tên với quả đầu nhuộm tóc, thân mang quần bó, chân xỏ dép lê; trông không tốt lành được bao nhiêu. Họ nhìn chằm chằm cậu từ cách đó vài bước.
Ánh mắt không kiêng nể gì.
Sau khi phát hiện ra, cậu cắm một tay vào trong túi quần, vừa ngẩng cằm vừa nhìn thẳng tắp vào bọn họ, bộ dáng trông còn láo lếu hơn đầu bên kia. Cậu không biết cậu đang bày ra vẻ mặt gì, nhưng mấy người phía đối diện trông như chịu phải khiêu khích lớn lao lắm. Trong đó, có một người chỉ tay vào cậu như sắp xông qua đây đến nơi. Họ há mồm mắng câu gì đấy, nhưng dòng xe cộ quá ồn khiến Thịnh Nhậm Tinh chẳng thể nghe thấy gì.
Cậu kéo căng khóe miệng, dựng ngón giữa một cách khinh bỉ với bọn họ. Đầu đối diện nổi trận lôi