"Ánh mắt họ chạm nhau giữa đoàn người"
---
Ngày mai sẽ là thứ sáu.
Thịnh Nhậm Tinh nằm trên giường, mắt mở thao láo.
Làn nắng trưa oi bức rọi qua khung cửa sổ, nhiệt độ cứ hầm hập như thể có một cô nàng nóng bỏng đang tát mạnh vào đầu cậu một cái vậy.
Cậu đau đớn đóng cặp cửa sổ tâm hồn lại.
Sau khi nhắm mắt nằm ngây ngốc trên giường, cậu thử khởi động não bộ, bắt đầu tự ngẫm một cách triết lý: Tui là ai, đây là đâu... Rồi nhớ tới ngày hôm qua.
Hôm qua sau khi mua xong quần áo và trở lại khách sạn, cậu bị bỏng trong lúc tắm dưới vòi hoa sen. Sau khi bước ra thì gọi điện tìm nhà ở, hẹn hôm nay sẽ đi xem thử, sau đó nằm trên giường bật điện thoại tám với đám bạn, rồi ngủ...
Càng nhắm mắt càng buồn ngủ, cứ mơ hồ cảm giác như mình quên mất điều gì.
Lúc này, chiếc điện thoại bị cậu tắt tiếng bỗng rung lên, khiến đầu óc cậu thoáng tỉnh táo hơn chút.
Hôm nay phải đi xem nhà, đi ăn tối với cậu út... trả dù nữa.
Đột nhiên Thịnh Nhậm Tinh sực nhớ ra, tối hôm qua mình đang nhắn dở với Hình Dã đã ngủ mất rồi, không biết về sau đối phương đã trả lời gì.
Cậu định cầm di động lên xem, tay vừa vươn ra thì cơn nhói đau trên xương quai xanh bỗng khựng động tác của cậu lại.
"Chậc." Không kịp phòng ngừa, cậu sững người ở đó, một hồi lâu mới lớ ngớ tay chân bước xuống giường, ngơ ngác đi vào nhà vệ sinh.
Đứng trước gương xoa xoa mặt, cậu mặc kệ mớ tóc rối bù trên đầu, mắt híp mày cau sốt ruột banh cổ áo ra.
Có một mảng nhỏ ửng đỏ dưới xương quai xanh của cậu.
Cậu nhìn chằm chằm vào nó, mơ màng nhớ ra mình quên cái gì: À, kem trị bỏng.
Sau khi rửa mặt xong, cậu tựa người lên đầu giường, tiện tay cầm di động lên. Đầu tiên là nhìn thời gian, đã gần giữa trưa rồi.
Lại ấn mở tin nhắn.
Cuộc đối thoại tối hôm qua của cậu và Hình Dã diễn ra như sau:
Hình Dã: [Ừm, mấy giờ?]
Thịnh Nhậm Tinh: [Buổi tối đi.]
Gần rạng sáng Hình Dã mới đáp: [9 giờ rưỡi.]
Khi đó cậu đã sắp ngủ rồi, mắt có thấy nhưng chưa trả lời.
Thịnh Nhậm Tinh ngáp một cái: [ok.]
Gửi xong mới chợt nhớ ra: [Tôi gặp cậu ở đâu?]
Hình Dã đáp rất nhanh: [Tuệm mù.]
Thịnh Nhậm Tinh: "?"
Cậu bừng tỉnh lại trong nháy mắt.
Cậu bật cười, nhanh tay chụp màn hình xong mới phát hiện đây là tin nhắn mà, đâu có thu hồi lại được.
Dường như bên kia vẫn chưa để ý, hoặc là đã nhận ra rồi nhưng lười phí tiền điện thoại sửa lại.
Vì thế cậu ì ạch gõ mấy chữ: [Hợp tính cậu đó.]
.
Mẹ của cậu có để lại một căn nhà ở Tuyên Thành, nhưng nó cách trường học rất xa, xa đến nỗi chỉ cần đạp xe đến trường một tuần thôi là đảm bảo sẽ có được một cặp đùi nổi cơ cuồn cuộn.
Vì thế Thịnh Nhậm Tinh quyết định thuê một căn hộ ở kế bên trường.
Ban đầu cậu chỉ đặt yêu cầu với bên môi giới là nhà gần trường, ở thoải mái là được. Giá cả không quan trọng.
Rất nhanh, bên môi giới đã gửi cho cậu ảnh chụp của đủ loại phòng ốc khác nhau.
Thịnh Nhậm Tinh nhấp mở vài cái đã không muốn tiếp tục nữa, đánh chữ trả lời người ta: [Tôi đâu muốn mở tiệc trong đây đâu?]
Có vài căn còn có cả hồ bơi cơ đấy.
Người môi giới cuống quýt bảo mình gửi nhầm rồi, sau đó lại chuyển thêm cho cậu vài tệp nữa.
Gian nhà không lớn lắm, giá cũng không thấp.
[Hầu hết các căn hộ ở gần trường đã bị thuê trong kì nghỉ rồi, anh tìm vào giữa năm thì chắc chắn giá sẽ mắc hơn một chút.]
Thịnh Nhậm Tinh không quá am hiểu thị trường nơi đây, cũng không tính cãi cọ với người ta. Hai người nói thêm vài câu rồi hẹn gặp mặt để đi xem nhà.
Nếu nhìn trúng được chỗ nào, cậu có thể dọn vào ngay trong ngày hôm nay.
"Thế nên cháu chẳng lựa được cái nào cả?"
Thịnh Nhậm Tinh hồi tưởng lại chuyện bữa nay, trầm mặc gật đầu.
"Bình thường mà, đi xem thêm vài căn cũng tốt." Cậu út của Thịnh Nhậm Tinh vỗ vỗ vai cậu, tỏ vẻ an ủi. Xong lại hỏi, "Có muốn cậu tìm giúp không?"
Thịnh Nhậm Tinh lắc đầu: "Không cần đâu ạ, ngày mai cháu còn ba chỗ nữa, để xem xong rồi tính."
Lần này hai người chọn dùng bữa trong một nhà hàng kiểu Âu theo phong cách yên tĩnh.
Thịnh Nhậm Tinh ấn mở di động xem thời gian.
"Cháu có việc à?" Ngụy Hoan hỏi.
"Dạ." Thịnh Nhậm Tinh nói, "Hôm nay phải đi trả một cây dù."
Khi kể cho Ngụy Hoan nghe về chuyện phát sinh trong ngày đầu tiên, câu chuyện nghiễm nhiên biến thành việc cậu tình cờ đi ngang qua đường, gặp một đám người đang bắt nạt một cậu bạn học cấp ba. Giữa đường gặp chuyện bất bình không tha, bạn học sinh vì cảm tạ mà để cậu mượn dù, bất quá cậu không muốn lợi dụng lòng tốt của người ta, thế là hẹn đêm nay sẽ trả lại.
Ngụy Hoan tin là thật, cũng không hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở cậu: "Khúc đường ven sông rất loạn về đêm, cháu cẩn thận đấy."
"Cháu không định đến đấy." Thịnh Nhậm Tinh hồi tưởng lại đường đi trên bản đồ, đích đến của cậu vẫn còn cách đấy khá xa.
Ngụy Hoan "ồ" một tiếng trước khi giải thích cho cậu.
Tuy rằng không được đánh dấu trên bản đồ, nhưng đằng sau một khu dân cư lớn có một nơi được người dân bản địa xem như 'xóm ổ chuột'. Nó không có tên, theo thời gian, người ta gọi nó là con ngõ ven sông.
Con ngõ nhỏ được mọi người ngầm hiểu là một khu vực không có kiểm soát, cũng là địa bàn của những người dân lao động thuộc tầng lớp thấp kém nhất.
Có rất nhiều các giao dịch ngầm được tiến hành ở đấy, đặc biệt là trong những con hẻm nhỏ lắt léo.
Thịnh Nhậm Tinh nhấn mở bản đồ mò mẫm một hồi, quả thật là nhìn thấy một khu dân cư bôi xám kế khúc đường ven sông.
Đầu ngón tay cậu lướt trên màn hình, chợt nhớ tới tối ngày hôm đó. Sau khi đánh nhau ở sau ngõ, Hình Dã đã mang cậu chạy ra tới đầu đường.
Dường như Hình Dã rất quen thuộc với nơi ấy.
Thấy Thịnh Nhậm Tinh chau mày, Ngụy Hoan lại nhắc thêm một câu: "Đầu ngõ cũng không yên bình lắm, ở đó có rất nhiều," có vẻ như ông đang tìm từ, "... người bán dâm."
Thoạt đầu Thịnh Nhậm Tinh hơi giật mình, trong đầu lập tức nghĩ đến người phụ nữ kia. Sau đó nhớ tới câu "Không muốn gội đầu" của mình, cùng với vẻ mặt của Hình Dã và cô nàng khi ấy...
"Khụ khụ khụ!" Cậu cúi đầu ho sặc sụa, trong lòng gào thét như điên.
Mặt và hai tai cậu đỏ bừng cả lên, trời mẹ ơi tui xấu hổ muốn chết!
Rõ ràng là Ngụy Hoan hiểu lầm phản ứng của cậu, cười đầy hàm ý: "Muốn thử à?"
"Không!" Thịnh Nhậm Tinh nghiến răng rồi nghẹn ngào đáp. Cậu còn chưa vã tới mức đó!
Ngụy Hoan gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "Cũng tốt, cháu còn nhỏ quá, đừng nên vội làm chi."
.
Khi cậu đến tiệm mì thì đã gần chín giờ rưỡi rồi.
Trong tiệm còn rất nhiều khách, Thịnh Nhậm Tinh đứng dưới mái hiên của một cửa hàng đã đóng cửa, nhưng cũng không dựa quá sát.
Ban nãy trời có đổ mưa, nhưng giờ đã tạnh rồi.
Hồi trưa thì nắng chang chang, thế mà bây giờ mây