Editor: DiiHy
—-------------o0o—-----------
Hành trình ngày đầu tiên đã kết thúc, Phó Ti Cẩn đưa Tinh Tinh về khách sạn nghỉ ngơi.
Tinh Tinh cầm điện thoại của Phó Ti Cẩn, ngồi trên giường gọi video với Phó Hành, cùng lúc đó Phó Ti Cẩn đang tắm rửa trong phòng tắm, tiếng nước rào rào như tiếng mưa.
"Tinh Tinh ở bên đó có ngoan không đấy?"
Khung cảnh sau lưng Phó Hành cho thấy anh vẫn đang ở công ty tăng ca, trái ngược với Tinh Tinh đang thong thả nằm trên chiếc giường mềm mại của khách sạn.
Bé nằm xuống giường, giơ điện thoại lên trước mặt chỉ bằng một tay, không hề sợ mình sẽ tuột tay. . .
"Á!"
Màn hình bất ngờ rung lắc, cùng lúc đó tiếng rên rỉ kêu đau của Tinh Tinh cũng vang lên, Phó Hành ngay lập tức căng thẳng, liên tục hỏi thăm: "Tinh Tinh, làm sao vậy Tinh Tinh? Còn ở đấy thì mau trả lời chú, Tinh Tinh à. . ."
"Đau quá. . ." Tiếng khóc sụt sùi tủi thân của cô bé từ đầu dây bên kia truyền lại: "Cái điện thoại hư này đập vào mặt Tinh Tinh."
Thì ra là không không chắc điện thoại nên rơi vào mặt.
Phó Hành thả lỏng người và cảm thấy rất buồn cười.
Tai nạn chẳng ra sao này lại khiến anh toát mồ hôi lạnh.
May mà Tinh Tinh không sao, đây là niềm an ủi lớn nhất của anh.
"Sau này nhớ cẩn thận hơn nhé, cầm điện thoại cho cẩn thận."
Giọng nói đầy bất lực của Phó Hành truyền đến từ bên kia điện thoại, Tinh Tinh cầm điện thoại lên thấy Phó Hành vẫn còn ở đó.
Hóa ra khi nãy điện thoại bị rơi nhưng giao diện cuộ gọi vẫn chưa bị tắt.
"Tinh Tinh nhớ rồi."
Giọng sữa kéo dài mềm mại đáp lại, Tinh Tinh vẫn muốn nói chuyện tiếp với Phó Hành nhưng chuông cửa bất ngờ vang lên.
"Đing đong đing đong—"
Ai đến vậy nhỉ? Tinh Tinh vô thức ngó đầu sang thì bị Phó Hành gọi lại: "Tinh Tinh đừng tự ra mở cửa, bên ngoài có thể là người xấu đấy, cứ bảo Ti Cẩn đi mở là được."
Phó Ti Cẩn vừa đi ra khỏi nhà tắm thì nghe được câu này.
Phó Ti Cẩn: ". . ."
Ok fine. Anh đã sớm quen với cảnh này rồi.
Phó Ti Cẩn khoác chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình bước ra mở cửa.
Của phòng vừa mở ra, một người phụ nữ ăn mặc mát mẻ lao vào.
"Xin chào Phó tổng, đã lâu không gặp không biết anh có còn nhớ em không?"
Người đẹp bày ra tư thế mà bản thân cho là quyến rũ nhất, giọng điệu mập mờ trêu chọc Phó Ti Cẩn, không cần nói cũng biết cô ta định làm gì.
Nếu là một người đán ông có tâm tư khác khả năng sẽ thuận thế mà tiếp nhận, dù sao miếng thịt đã tự dâng đến miệng ai ngu mà đi từ chối.
Nhưng Phó Ti Cẩn hoàn toàn không có tâm tư này, ngược lại anh có cảm thấy tức giận khi bị xúc phạm.
"Ra ngoài!" Anh mở rộng cửa, trầm giọng quát.
"Phó tổng à~" Giọng nói người phụ nữ mềm mại quyến rũ đến tận xương tủy, nếu là một người đàn ông bình thường chỉ sợ chân tay đã sớm mềm nhũn.
Sắc mặt Phó Ti Cẩn càng ngày càng đen: "Cút!"
Khi phát hiện ra sự khác thường ở phòng của cậu chủ, A Đại và A Bặc đang ở căn phòng bên cạnh lập tức xuất hiện, vừa lúc nghe thấy lệnh đuổi khách không chút lưu tình của Phó Ti Cẩn.
Hai anh vệ sĩ lãnh khốc không có tâm tư thương hương tiếc ngọc nên trực tiếp túm lấy cánh tay của người phụ nữ ngu ngốc không biết tự lượng sức mình này lôi ra ngoài.
"Buông tôi ra, mấy người là ai mau buông tay ra, các người có biết tôi là ai không hả? Tôi. . ."
"Ầm!" Cánh cửa đóng lại, A Đại và A Bặc dứt khoát đứng phân một người đứng gác ở cửa, không cho người khác có cơ hội lợi dụng.
Người đẹp nhếch nhác đứng ngoài cửa, đầu tóc bù xù, cảnh xuân lộ hết ra ngoài.
Nhưng người đẹp này lại không hề để ý hình tượng, vẫn đứng đó giậm chân mắng mỏ, cho thấy cô ta rất tức giận.
Cô ta mắng say mê đến mức quên mất mình đang ở đâu, nữ diễn viên đóng vai nữ hai Lê Lỵ Na tình cờ đi ngang qua thì thấy nữ diễn viên cùng công ty đang buông lời vàng ngọc trước của phòng tổng giám đốc.
Người này còn ăn mặc vô cùng. . . nhìn qua liền biết cô ta định làm gì.
E rằng dụ dỗ người ta không thành công nên thẹn quá hóa giận.
Đáy mắt Lê Lỵ Na hiện lên một tia khinh thường, cô vốn muốn trực tiếp rời đi lười nhúng tay vào việc của người khác, nhưng khóe mắt lại liếc thấy ánh đèn lập lòe trong góc, cô lập tức nhận ra ở đây có parapazzi theo dõi.
Nếu như mặc kệ thì e rằng sáng mai mọi người sẽ nhìn thấy một tin tức bùng nổ con mắt: Hẹn hò đêm khuya với tổng giám đốc công ty, nữ minh tinh ăn mặc hở hang, cử chỉ thác loạn như phát điên sau khi bị từ chối.
Không, với đức hạnh của đám chó săn này thì tiêu đề sẽ càng vặn vẹo hơn nữa.
Dù sao hai người cũng thuộc cùng một công ty, Lê Lỵ Na có thể mặc kệ sự sống chết của đối phương, nhưng không thê để cô ta kéo thanh danh của công ty bọn họ xuống dốc.
Bằng không thì sau này ra ngoài cả cô ấy cũng sẽ bị coi thường.
Ngay sau khi lóe lên ý nghĩ này, Lê Lỵ Na lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu: "Anh kia, anh đang làm gì vậy?"
Cô ấy nói về góc mấy tên chó săn đang ẩn nấp.
Biết mình đã bị phát hiện, mấy tên chó săn lập tức quay người bỏ chạy, nhưng có hai bóng dáng còn nhanh hơn bọn họ vụt ra từ cánh cửa phòng bên cạnh.
Không phải A Đại và A Bặc mà là hai vệ sĩ khác Bách Kỳ Ngọc tìm cho Tinh Tinh.
Bọn họ như thể báo săn, lập tức đuổi theo, không bao lâu đã quay lại mới mấy cuộn phim và usb trên tay.
Lê Lỵ Na sợ ngây người vô thức liếc qua cái điện thoại trong tay, còn chưa đến ba phút.
Quá lợi hại.
Người phụ nữ đang mắng chửi trước cửa phòng Phó Ti Cẩn cũng biến mất.
Ngay khi biết mình bị chụp lén, cô ta đã cuốn lại quần áo bỏ chạy không dấu vết, tốc độ khá nhanh.
Lê Lỵ Na cười mỉa mai, rồi cũng quay về phòng.
Cô nhớ là nữ diễn viên kia cũng chả có kĩ năng diễn xuất gì, nhưng nhờ có vẻ ngoài xinh đẹp và là người thuộc công ty họ nên mới được đạo diễn Cao chọn.
Nhưng đạo diễn Cao chọn cô ta chỉ vì vẻ ngoài của cô ta nổi bật hơn những người khác, chứ không phải vì nể mặt Phó Ti Cẩn.
Vậy mà người này lại cho rằng Phó Ti Cẩn có ấn tượng đặc biệt với bản thân, còn có dã tâm bừng bừng muốn leo lên người kim chủ, nhưng thật đáng tiếc. . .
Cái đồ ngu này không nghĩ tới kim chủ cô ta xem trọng lại dẫn theo một đứa bé.
Đàn ông dù có đói khát đến đâu cũng phải cân nhắc khi có trẻ con bên cạnh, sao có thể chấp nhận lời mời gọi của cô ta?
"Nhưng mà. . . ánh mắt không tồi."
Vậy mà người này lại hợp ý cô đến vậy, chậc chậc, phiền thật đấy.
Sau khi đuổi người phụ nữ lạ mặt kia đi, Phó Ti Cẩn vừa vào phòng đã bắt gặp ánh mắt ngây thơ vô tội của Tinh Tinh.
Nhóc con trốn ở trong chăn chỉ để lộ cái đầu nhỏ xù xù và trên tay vẫn đang cầm điện thoại của anh.
Bên trong. . . còn thấp thoáng giọng nói của bố anh.
Không! Không chỉ vậy còn có cả tiếng cười của cậu anh và chú Bách, đặc biệt là thằng em trai anh cười to nhất.
Hóa ra Tinh Tinh đang gọi nhóm, hơn nữa còn gọi điện video rảnh tay.
Phó Ti Cẩn: ". . ."
Bây giờ anh tìm một cái lỗ chui vào có kịp không?
"Ha ha ha ha. . . Anh trai à, cảm giác được người đẹp hiến thân có sướng không?" Phó Ti Thận chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn,