Editor: DiiHy
—--------------o0o—--------------
"Tối nay Tinh Tinh có muốn ngủ cùng bà không?"
Sau khi uống canh cá xong, bà Phó mỉm cười nắm lấy bàn tay nhỏ củ Tinh Tinh.
Trên người cô bé có mùi sữa thoang thoảng, ngọt ngào mà không ngấy, mùi hương rất dễ chịu, giống như một viên kẹo bông mềm mại.
Buổi tối ôm đi ngủ hẳn sẽ rất thoải mái.
Tinh Tinh không trả lời, ánh mắt do dự nhìn Phó Hành.
Bé muốn ngủ với chú, nhưng lại không đành lòng từ chối bà, nhỡ làm bà buồn thì phải làm sao đây?
Suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, cái gì cũng thể hiện hết lên mặt, người lớn nhìn thoáng qua là có thể hiểu.
Phó lão phu nhân thầm thở dài trong lòng, dù con dâu có thu nhỏ thì vẫn đối xử với con trai bà rất tốt, bà không thể làm người xấu chia rẽ hai đứa nó được nền đành nói: "Bà bỗng nhớ ra khi dáng vẻ khi ngủ của bà không tốt lắm, Tinh Tinh vẫn nên ngủ chung với A Hành đi, tránh cho đang ngủ lại bị bà đè phải."
Đây là tự bôi đen chính mình, để đưa cho Tinh Tinh một bậc thang đi xuống.
Tinh Tinh không hiểu, bé thực sự cho rằng bà ngủ không ngoan nên mới không ngủ với mình.
Trong lòng cô gái nhỏ có chút hưng phấn, trên mặt cũng thấp thoáng nụ cười, nhưng Tinh Tinh cố nén sự vui vẻ này vì sợ bà không vui: "Tinh Tinh ngủ với chú, bà cứ yên tâm ạ."
Cô bé vỗ vỗ bộ ngực nhỏ như thể nhận được một nhiệm vụ quan trọng, làm Phó Thành Đắc cũng phải bật cười.
"Đúng là một đứa nhỏ lanh lợi." Thật đáng yêu.
Ông cụ bỗng cảm thấy hơi tiếc nuối, sao năm đó sinh xong thằng nhóc thối kia thì không sinh thêm một áo bông nhỏ tri kỷ. Nhưng sau khi nghĩ lại, phụ nữ sinh con rất vất vả, vẫn nên quên đi thôi.
***
Bách Kỳ Ngọc làm việc rất nhanh gọn, sáng sớm hôm sau đã gọi điện cho Phó Hành.
"Đã tìm được người nọ, đối phương ở. . ., chúng ta có thể đến đó bất cứ lúc nào."
Phó Hành nhíu mày khi nghe thấy sự mệt mỏi không thể che giấu của người bên kia: "Cả đêm qua anh không ngủ à?"
Bách Kỳ Ngọc ậm ừ: "Để nhanh chóng tìm ra người kia nên thức một đêm."
Nói tới đây, Bách Kỳ Ngọc không khỏi thở dài: "Ài, bây giờ tôi mới thực sự nhận ra mình đã già. Lúc trước đi thi hành nhiệm vụ ba ngày ba đêm không ngủ tinh thần vẫn phấn chấn. Hiện tại mới có một đêm không ngủ đã không thấy không ổn."
". . .Nhớ cho thêm mấy quả cẩu kỷ vào cốc nước ấm."
Đây không phải lời mỉa mai, mà là lời khuyên thật lòng.
Dù sao cũng đều là người trưởng thành cả, dù có là tình địch thì vào những lúc như thế này không nên bỏ đá xuống giếng.
Bách Kỳ Ngọc im lặng một lúc, đầu óc trì độn mãi mới nhận ra ý tứ trong câu nói của Phó Hành thì đã muộn: "Cút."
"Tút. . . Tút." Điện thoại bị cúp.
"Chú ơi?" Tinh Tinh bị tiếng Phó Hành nói chuyện điện thoại đánh thức, cô nhóc cuốn chăn như một con sâu bướm, ngọ nguậy vài lần rồi lại ngừng.
Phó Hành cười khẽ, kéo chăn ra để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Quả nhiên lại ngủ rồi.
Nhưng hôm nay không phải ngày tốt để ngủ.
Sau khi giúp Tinh Tinh hoàn tất các thủ tục đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, chải tóc. . . mới có thể đánh thức cô nhóc dậy.
Nhưng thức dậy không có nghĩa là đã thực sự tỉnh ngủ.
Mãi đến khi được mặc cho chiếc quần yếm của bé trai phối với chiếc áo phông màu trắng, trên đầu còn đội mũ bóng chày, và được đặt ngooic trên chiếc ghế dành cho trẻ em, Tinh Tinh vẫn còn hơi mơ màng, không biết bây giờ là sáng hay tối.
"Ôi chao, đây là tiểu soái ca nhà ai vậy ta?"
Phó lão phu nhân đi xuống lầu nhìn thấy trang phục hôm nay của Tinh Tinh, không khỏi cười trêu chọc.
Quần áo hôm nay cô bé mặc đều là quần áo thời thơ ấu của Phó Hành, tiêu chuẩn thời trang bé trai.
Thực ra trong tủ quần áo vẫn còn những chiếc váy nhỏ, nhưng Phó Hành chỉ cần nghĩ ngày xưa anh đã mặc những chiếc váy này thì. . .
Đen mặt đóng sầm cửa tủ lại.
Quả nhiên, tiểu sử đen tối nhất của một đứa trẻ không nằm ở bản thân đứa bé ấy, mà ở trên người đôi cha mẹ không có tiết tháo.
"Tinh Tinh có đẹp không bà?"
Đây là lần đầu tiên Tinh Tinh mặc quần áo con trai nên cảm thấy rất mới lạ.
"Đẹp lắm, Tinh Tinh nhà chúng ta rất đẹp trai."
Phó lão phu nhân liên tục tâng bốc thả rắm cầu vồng làm Tinh Tinh thẹn thủng đỏ mặt, nhưng trong lòng thì đang nở hoa.
Đây là lời nói thật, tuyệt đối không phóng đại.
Tinh Tinh vốn rất xinh đẹp, cộng với bản chất không phân biệt được nam nữ của trẻ con, khi mặc bộ quần áo này thật sự giống một bé trai tuấn tú đẹp đẽ, đi ra đường nhất định sẽ làm điên đảo trái tim của các dì các chị.
Phó Hành dẫn theo Tinh Tinh ra ngoài, tỉ lệ người qua đường quay đầu lại nhìn là hai trăm phần trăm.
Khi hai người xuống xe, Bách Kỳ Ngọc nhìn thấy Tinh Tinh cũng không khỏi sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Hôm nay Tinh Tinh ăn mặc thật đẹp trai nha."
"Hi hi, con cảm ơn lời khen của chú Bách."
Tinh Tinh đã nghe rất nhiều lời khen ngợi, nhưng mỗi lần được nghe vẫn cảm thấy rất vui.
"Người nọ đâu?" Phó Hành đợi Bách Kỳ Ngọc và Tinh Tinh trò chuyện xong mới bắt đầu đi vào chủ đề.
"Ở khu nhà phía trước."
Hầu hết ở đây đều là nhà tự xây, sơ đồ mặt bằng không quy củ như của tiểu khu, nhưng những căn nhà nằm lộn xộn cũng mang theo sức nặng của năm tháng, bước vào trong đó giống như du hành xuyên thời gian, rất có cảm giác cổ xưa.
Bách Kỳ nGọc đã điều tra ra người gửi bưu kiện kia sống ở một căn nhà gỗ ba tầng trong khu dân cư này.
Cánh cửa sắt của căn nhà gỗ màu trắng đóng chặt, không biết chủ nhà có ở nhà không, Bách Kỳ Ngọc ấn chuông thử.
Khoảng cách khá xa nhưng Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc vẫn có thể nghe thấy tiếng chuông cửa từ trong nhà gỗ vọng ra.
Nhưng sau khi ấn chuông hơn chục lần vẫn không có ai trả lời, hai người cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng mình xui xẻo khi tìm đến đúng lúc người ta không có nhà.
Hoặc có thể người nọ đang ở nhà nhưng kiên quyết làm rùa đen rụt đầu, không ra mở cửa.
Giữa ban ngày ban mặt, Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc không thể tùy ý xông vào nhà người dân, nên đành phải quay về trước rồi tính tiếp.
Dù sao tránh được hòa thượng nhưng không tránh được miếu, hai người không tin mình cho người giám sát ngôi nhà mà người kia còn có thể chạy được.
"Các người là ai?" Một giọng nói của bé trai từ phía sau truyền đến: "Các chú đứng ở cửa nhà cháu làm gì?"
Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc nghe thấy tiếng nói thì bỗng quay đầu lại, dọa cậu bé lùi về sau hai bước.
Cậu nhóc ngước nhìn hai người đàn ông cao lớn trước mặt, tuy hơi sợ nhưng mặt mũi nam tử hán không cho phép cậu chịu thua, lấy hết dũng khí hỏi tiếp: "Các. . . Các chú có chuyện gì không?"
Cuối cùng giọng nói vẫn nhỏ hơn khi nãy một chút.
"Anh trai nhỏ." Trí nhớ của Tinh Tinh rất tốt, bé nhận ra cậu bé này.
Cậu nhóc là em trai của Hàn Vi Lam, là con trai của bà cụ có vẻ mặt cay nghiệt đó.
"Chào. . . em." Em trai Hàn khi nói chuyện với người lớn thì mang theo địch ý, nhưng khi đối mặt với bạn nhỏ