Editor: DiiHy
—-------------o0o—-------------
Bỗng nhiên biết đươc sự thật, Hàn Đại Dư sửng sốt trong chốc lát.
Nhưng dù vậy, độ tín nhiệm của ông ta đối với mẹ Hàn còn không bằng đối với Hàn Vi Lam.
"Lấy cho tôi chai nước."
Hổ Tử không lên tiếng bỏ qua cho Phó Ti Cẩn, quay người đi ra ngoài và nhanh chóng trở lại với chai nước khoáng được mở sẵn trên tay.
Sau khi nhận nước, Hàn Đại Dư không nói lời nào đổ lên đầu cậu bé Hàn, rồi tùy tiện lấy ống tay áo lau mặt cho cậu.
Câu bé bị động tác thô bạo này làm đau, dù đang hôn mê cũng không khỏi cau mày khó chịu.
"Ông nhẹ tay chút!" Mẹ Hàn nhìn mà đau lòng.
"Câm miệng!" Hàn Đại Dư tức giận gầm lên, mẹ Hàn lập tức im bặt.
Bà co người vào góc, lo sợ nhìn Hàn Đại Dư rửa mặt cho cháu trai rồi cầm đèn pin chiếu lên, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo của trẻ con.
Mặc dù hai mắt đứa bé nhắm chặt, nhưng có thể thấy rõ cậu trông rất giống Hàn Vi Lam, điển hình của câu con trai giống mẹ.
Trong mắt Hàn Đại Dư thoáng qua một tia do dự, ông ta bỗng cởi bỏ khẩu trang và mũ trên mặt.
Không hổ danh là khuôn mặt của người đàn ông năm ấy khiến mẹ Hàn thần điên bát đảo, thời gian dường như rất ưu ái Hàn Đại Dư.
Tuy năm nay ông ta đã ngoài sáu mươi nhưng gương mặt phong trần nhìn như mới bốn mươi, năm mươi tuổi. Vẻ ngoài điển trai không hề thay đổi, lại thêm chút dấu ấn của tháng năm càng tăng thêm vẻ thành thục của người đàn ông.
Dáng vẻ này mà đi ra ngoài, nói là người nổi tiếng cũng có người tin.
Dung mạo mẹ Hàn chỉ được coi là thanh tú, bà lại không chú trọng bảo dưỡng, tuổi càng lớn thì nhan sắc cũng ngày càng xuống cấp, nên không thể sinh được một đứa bé xinh đẹp như thế.
Đương nhiên khuôn mặt của Hàn Vi Lam và cậu nhóc Hàn giống Hàn Đại Dư hơn.
Chỉ dựa vào vẻ ngoài, sẽ không có ma nào tin rằng cậu bé này không có quan hệ huyết thống với Hàn Đại Dư.
Ít nhất Hàn Đại Dư tin điều này.
"Nó họ gì?" Giọng Hàn Đại Dư khàn khàn.
Mẹ Hàn quá hiểu ông ta, biết nên nói gì lúc này là cách tốt nhất để cứ mạng cháu trai: "Thằng bé họ Hàn, tên Hàn Cẩm Trình, là con cháu nhà họ Hàn ông."
Trước đây Hàn Vi Lam từng vì họ của mình và con mà cãi nhau vô số lần với mẹ Hàn, vì cô muốn đổi lại họ của mẹ mình, nhưng mẹ hàn kiên quyết không đồng ý.
Khi đó Hàn Vi Lam còn cho rằng mẹ mình vẫn còn yêu tên cặn bã Hàn Đại Dư. Chỉ có mẹ Hàn là người từng đầu gối tay ấp với Hàn Đại Dư mới hiểu rõ lòng dạ ông ta.
Chỉ cần Hàn Vi Lam và Hàn Cẩm Trình vẫn mang họ Hàn, thì bất luận thế nào Hàn Đại Dư cũng không động đến hai người.
Bởi vì trong mắt ông ta, đây chính là con cháu của nhà họ Hàn, là hậu duệ đời sau.
Một quan niệm rất buồn cười. Nhưng nếu không phải vì điều này, thì ngày xưa Hàn Đại Dư đã không dụ dỗ bà cho con gái theo họ ông ta, cũng không vì một đứa con ngoài giá thú mà có ý định bỏ trốn cùng tiểu tam.
Tiếc là con trai của tiểu tam vốn không phải con của ông ta.
Mẹ Han cười khẩy, nhưng bà cũng vô cùng lo lắng.
Bà hy vọng Hàn Đại Dư vì đời sau của nhà họ Hàn mà buông tha cho cháu trai. Hôm nay dù bà có phải chết ở chỗ này, chỉ cần bảo vệ được cháu ngoại, là bà có thể cho con gái mình một công đạo.
Hàn Đại Dư không biết những suy nghĩ phức tạp trong lòng mẹ Hàn, ông ta nhìn chằm chằm cậu bé Hàn trên tay.
"Đây là cháu trai của Hàn Đại Dư, đây đúng thật. . . thật là cháu trai của nhà họ Hàn ta! Ha ha ha ha. . . cuối cùng nhà họ Hàn cũng có người nối dõi rồi. Hổ Tử, cậu nhìn thấy không? Đây chính là cháu trai của Hàn gia! Ha ha ha. . ."
Tiếng cười khàn khàn cực kỳ khó nghe, làm cho người ta sợ hãi.
Không ai để tới trong góc Phó Ti Cẩn nắm chặt tay, cố gắng thoát khỏi sợi dây.
Những chuyện thời thơ ấu không chỉ tạo cho hắn chướng ngại lớn về mặt tâm lý, mà còn mang lại cho hắn rất nhiều thứ khác.
Phó Ti Cẩn giấu người nhà, bí mật đăng ký rất nhiều khóa học, tất cả đều để bảo vệ bản thân.
Taekwondo, võ thuật. . . Trong số đó có cả thuật cởi trói.
Sự thật chứng minh, những nỗ lực ngày ấy không phải là vô ích. Trong khi Hàn Đại Dư đang vui mừng, Phó Ti Cẩn đã thực sự cởi trói xong.
Không thể đánh rắn động cỏ, hắn không dám lập tức công kích, chỉ có thể nằm im chờ cơ hội.
Vết thương trên người rất đau, trải qua một hồi giãy giụa, hình như vết thương lại rách thêm một ít.
Nhưng đây không phải là điều Phó Ti Cẩn nên suy nghĩ lúc này.
Hắn phải làm gì để cứu Tinh Tinh đây?
Quyết tâm muốn giết Tinh Tinh của Hàn Đại Dư là điều ai cũng có thể nhận ra. Nếu cứ tiếp tục thế này, Tinh Tinh nhất định sẽ chết.
Bọn họ. . . không đợi được đến khi cứu viện đến.
Tâm trí Phó Ti Cẩn bình tĩnh hơn bao giờ hết, trước tiên hắn âm thầm quan sát khoảng cách giữa mình và Tinh Tinh, sau đó nhìn khoảng cách giữa bọn họ và cửa nhà xưởng.
Trong lúc vô tình Phó Ti cẩn đã chạm phải ánh mắt của mẹ Hàn, hắn sửng sốt rồi lập tức gục đầu xuống, trong lòng cảm thấy áy náy.
Xin lỗi, hắn thậm chí còn không thể đảm bảo sự an toàn của chính bản thân mình, vốn không còn dư sức để cứu thêm người khác.
Ánh mắt nhu hòa của mẹ Hàn nhìn thấy hết thảy.
Suy cho cùng, bà và đối phương không thân cũng chẳng quen, không thể bắt người khác cứu mình trong khi tính mạng của họ còn chưa được bảo đảm.
Hơn nữa, sau khi tiết lộ danh tính của cháu trai, mẹ Hàn cũng đoán được Hàn Đại Dư tuyệt đối sẽ không tha cho những người còn lại.
Thực ra, hành động của bà và cậu thanh niên kia rất giống nhau.
Đều chỉ muốn bảo vệ người mình quan tâm, còn những người khác. . .
Chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.
"Đưa thằng bé ra ngoài, nhốt vào trong xe."
Đúng như dự đoán của mẹ Hàn, sau khi xác nhận Hàn Cẩm Trình là cháu trai mình, Hàn Đại Dư đã từ bỏ ý định giết cậu.
Ông ta ném đứa trẻ cho Hổ Tử để hắn ta mang cậu bé đi.
Dù sao thì những hình ảnh tiếp theo không phù hợp với trẻ em.
Nếu để Phó Ti Cẩn và mọi người biết được