Editor: DiiHy
----------------------o0o-----------------
"Hai người đã bao giờ nghe nói đến bệnh Alzheimer chưa?"
"Bệnh. . . gì?" Phó Ti Thận và An Nhiên đều sững người, đều bị lời nói của Mạnh Triết doạ sợ.
Mạnh Triết thấy dáng vẻ này của hai người cũng biết họ đã hiểu lầm, vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi chỉ lấy ví dụ thôi, Cố Tinh Tinh không mắc bệnh này."
"À à, vậy thì tốt quá."
Tiếng thở phào nhẹ nhõm tràn ngập may mắn.
"Giờ hai người có thể cẩn thận nghe tôi giải thích chưa?"
Mạnh Triết cười bất đắc dĩ, thái độ từ đầu đến cuối đều ôn hoà, giống như một trưởng bối đáng tin cậy.
Khi ở cùng người anh em Bách Kỳ Ngọc, hắn không hề cố kỵ che dấu bản tính của mình, nhưng ở trước mặt người khác thì vẫn luôn mang mặt nạ thân thiện hoà ái, nên người ngoài đánh giá rất tốt về bác sĩ Mạnh Triết.
Y thuật tốt, ngoại hình đẹp trai, sự nghiệp thành đạt, , tính cách hiền lành tốt bụng, hiện nay kiểu đàn ông ấm áp này rất được ưa chuộng trên thị trường.
Cũng không biết vì lí do gì mà đến nay hắn vẫn còn độc thân, ông trời đúng là bất công.
Mạnh Triết thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc, kiên nhẫn giải thích cho hai thanh niên vừa bị doạ mất mật:
"Bệnh Alzheimer hay còn gọi là chứng mất trí nhớ ở người già. Thời gian trôi qua, những người mắc căn bệnh này sẽ dần quên đi mọi thứ trong quá khứ, dần dần thoái hoá từ một người trưởng thành chín chắn thông minh, thành một đứa trẻ sơ sinh nằm trong tã lót, cuối cùng gây tử vong."
"Tình trạng hiện tại của Cố Tinh Tinh giống như một phiên bản đảo ngược của bệnh Alzheimer. Thời gian trôi qu, cô ấy sẽ dần khôi phục ký ức, tuổi tác cũng sẽ tăng lên. Đến một ngày cô ấy nhớ lại tất cả ký ức phù hợp với tuổi tác hiện tại, đó là lúc cô ấy hoàn toàn khỏi bệnh."
"Vậy ý bác sĩ là mẹ tôi đang tự hồi phục?"
Chuyện vui đến quá bất ngờ làm Phó Ti Thận không biết phải thể hiện cảm xúc của mình thế nào.
"Đúng vậy." Lời khẳng định của Mạnh Triết giáng cho hai người trẻ tuổi một đòn mạnh mẽ.
Hai người mừng như điên, ôm chầm lấy nhau ngay trước mặt người khác.
"Tốt quá, dì Tinh sẽ sớm bình phục thôi!"
"Đúng thế, lúc đó anh nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, thường xuyên dành thời gian về nhà với mẹ." Phó Ti Thânh đã nghĩ đến những ngày tháng sau khi Tinh Tinh khôi phục trí nhớ.
Mạnh Triết thấy bọn họ vui vẻ như vậy thì không làm phiền nữa, hắn chủ động rời đi, tiện thể thông báo tin tốt này cho Bách Kỳ Ngọc.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng báo cho cả Phó Hành và Cố Lan.
Ba người này đều để lại phương thức liên lạc ở chỗ hắn, ai cũng sợ người khác báo tình hình của Tinh Tinh cho mình trễ hơn.
Loại chuyện này đã từng xảy ra vài lần, ba người đàn ông này đã mất niềm tin lẫn nhau, nên nghĩ tốt nhất là tìm một người khác có liên quan nhưng không cố tình che giấu để thông báo bệnh tình của Tinh Tinh.
Mạnh Triết vinh dự nhận nhiệm vụ này.
Phản ứng của ba người khi nhận được thông báo không giống nhau.
Cố Lan kinh hỉ như nhìn thấy ánh rạng đông, sau khi vui mừng xong thì lập tức bỏ hết công việc lái xe đênz bệnh viện, trên đường đi cũng không quên gọi điện báo tin vui cho bà quản gia và các trưởng bối quan tâm Tinh Tinh.
Vui một mình không bằng mọi người cùng vui, nên hắn phải chia sẻ tin vui này với mọi người.
Bách Kỳ Ngọc đang bận việc, tạm thời không nhận được tin vui này.
Phó Hành. . .
Anh ra hiệu thư ký đang báo cáo lịch trình ra ngoài, một mình ngồi trong văn phòng rộng lớn, thất thần nhìn khung ảnh trên bàn.
Khung hình hình vuông không lớn lắm, bên trong là hai nam nữ thanh niên nắm tay nhau, vẻ mặt nghiêm túc.
Không, chủ có anh đang nghiêm mặt, còn vợ đứng cạnh thì đang mỉm cười, dáng vẻ thẹn thùng hạnh phúc.
Đây là bức ảnh duy nhất hai người chụp cùng nhau trong chuyến đi tuần trăng mật sau khi kết hôn.
Không phải Phó Hành không hợp tác chụp ảnh, mà là chuyến du lịch mới trôi được một nửa thì bất ngờ phải dừng lại vì phát hiện ra Tinh Tinh mang thai.
Hồi đó Phó Hành không suy nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng bây giờ nhớ lại bỗng cảm thấy tiếc nuối.
Chờ sau này Tinh Tinh khoẻ lại, hai người lại đi làm chuyến du lịch nữa vậy.
Lần này không có con cái gì, chỉ có anh và vợ.
Trong khung hình không chỉ có một bức ảnh, ở góc dưới bên trái còn có một tấm ảnh nho nhỏ được dán lên.
Đó là bức ảnh Phó Hành bế tiểu Tinh Tinh, trên mặt hai người đều dính kem bơ màu trắng, nhưng đều cười rất rạng rỡ, trông vừa buồn cười lại vừa ấm áp.
Bức ảnh này do Cố Lan vô tình chụp được vào ngày sinh nhật Tinh Tinh.
Hắn vốn định mang đi trêu Phó Hành, nhưng không ngờ anh lại rất thích, thậm chí còn in ra, cất vào khung ảnh để ngắm.
Có thể trong mắt người khác Tinh Tinh lớn và Tinh Tinh nhỏ là hai người khác nhau, nhưng đối với Phó Hành, hai người là một
Anh luôn biết hai người đều là Tinh Tinh của anh, chỉ là Tinh Tinh ở những thời điểm khác nhau mà thôi.
Đột nhiên có chút mong đợi.
Phó Hành nghĩ đến chuyện Tinh Tinh đang dần khôi phục ký ức, và tự hỏi không biết khi cô nhớ lại chuyện hai người yêu nhau ở trường đại học sẽ có phản ứng thế nào.
Đã lâu lắm rồi anh chưa thấy dáng vẻ thẹn thùng bày tỏ tình yêu của vợ.
Bất tri bất giác xe đã dừng lại ở bãi đậu xe của bệnh viện, Phó Hành nhìn khung cảnh quen thuộc, cười khẽ.
"Chào mừng trở lại, phu nhân của anh."
***
"Chị mau ngủ đi!"
"Không đi!"
Cố Lan nghiêm mặt đối đầu với Tinh Tinh.
"Chị nhìn xem bây giờ là mấy giờ? Đã mười rưỡi rồi kia kìa, thử nhìn xem có bạn nhỏ nào ở trường mẫu giáo ngủ trễ như vậy không!"
Cói Lan cố gắng giải thích với Tinh Tinh, còn tận tình lấy ví dụ, tiếc là những lời này không có hiệu quả với bạn nhỏ đang trưởng thành.
"Tinh Tinh đã lớn rồi nên Tinh Tinh có quyền quyết định giấc ngủ của mình."
Cô cứng đầu đáp lại Cố Lan, suýt nữa khiến hắn tức chết: "Chị có năm tuổi thì vẫn phải đi nhà trẻ, cho nên ngoan ngoãn đi ngủ đi!"
Đứa nhỏ này càng lớn càng khó dỗ.
Trước kia ngoan ngoãn bao nhiêu, vậy mà giờ đã học được cách phản nghịch.
Thực ra cũng không thể nói là phản nghịch, tất cả đều do Phó Ti Thận mà ra, ai bảo hắn cho Tinh Tinh tiếp xúc với điện thoại di động kiếm thú vui mới.
Con nít không