Editor: DiiHy
----------------------o0o---------------------
Đối với Tinh Tinh những ngày xuất viện hay nằm viện cũng không khác nhau là mấy, cô chỉ đang chuyển sang địa điểm khác để tiếp tục buồn chán mà thôi.
Sự khác biệt duy nhất chính là ở nhà thoải mái hơn.
Nhưng người nhà đều không cho cô ra ngoài, cô cũng dần nhận ra sự thay đổi của bản thân nên ngoan ngoãn ở trong nhà.
Nhưng thời gian trôi qua, mọi người ít nhiều cũng cảm nhận được khí tức u ám từ cô.
Điều rõ ràng nhất là cảm giác thèm ăn của Tinh Tinh đã giảm đi, cô cũng không muốn chơi game, thỉnh thoảng còn bị bắt gặp đang nằm trên bệ cửa sổ ngơ ngác nhìn ra ngoài.
Trong bầu không khí sa sút tinh thần này, Tinh Tinh chưa nói gì thì Cố Lan đã lên tiếng trước.
"Tôi không chịu nổi nửa rồi, chị tôi không phải tù nhân, sao ngày nào cũng bị nhốt trong nhà!"
Cố Lan đẩy người giúp việc Phó gia đang ngăn cản mình ra, cường ngạnh xông vào nhà họ Phó, lao đến chỗ Tinh Tinh kéo tay cô ra ngoài: "Chúng ta đi, ai thèm ngây ngốc trong phòng giam chứ."
Câu cuối cùng đầy mỉa mai.
"Tiên sinh. . ." quản gia nhà họ Phó đứng sau lưng Phó Hành chần chờ muốn nói lại thôi.
Phó Hành đứng ở đầu cầu thang tầng hai, tận mắt chứng kiến trò khôi hài này từ đầu đến cuối và không hề có ý định đi xuống ngăn cản.
"Không sao." Phó Hành nói: "Cứ để chị em bọn họ ra ngoài chơi đi, tận hứng sẽ tự trở về."
"Nhưng tình trạng của phu nhân. . ." Quản gia vẫn lo lắng.
"Tinh Tinh đã lên tiểu học."
Một câu không đầu không đuôi nhưng quản gia vẫn khôn khéo hiểu được.
Phu nhân đã khôi phục ký ức sáu tuổi, một đứa nhỏ sáu tuổi có thể vào lớp một rồi đúng không?
Nghĩ thông suốt lại cảm thấy hơi buồn cười, đối mặt với sự lạnh lùng của ông chủ, quản gia vội vàng thu lại ý cười, nhẹ giọng hỏi có muốn phái hai vệ sĩ đi theo phu nhân để tránh xảy ra chuyện bất trắc không.
Phó Hành không từ chối: "Để A Bặc và A Đại đi theo, Tinh Tinh quen hai người họ nhất."
Hai anh vệ sĩ này không bị Phó thị sa thải.
Bọn họ đều không cha không mẹ, trình độ học vấn không cao cũng không có tiền, chỉ có sức lực và thân thủ không tệ.
Nếu không có công việc được đãi ngộ cao này, hai anh em cũng không biết phải làm gì.
Sau khi bàn bạc riêng, hai người xin gặp Phó Hành và sẵn sàng ký thoả thuận bảo mật để giữ lại công việc.
Phó Hành không phải người tốt, nhưng anh có suy tính riêng.
Mục đích ban đầu của việc thay người là để giữ bí mật cho Tinh Tinh, nhưng bây giờ bí mật đã bị hai vệ sĩ này biết được, nên không nhất thiết phải thay thế.
Thà để hai người này ở dưới tầm mắt trông chừng còn hơn thả họ ra ngoài rêu rao.
Cũng may là chỉ có A Đại và A Bặc nhận ra Tinh Tinh không bình thường.
Chủ yếu là do hai người thân với Tinh Tinh hơn, vô cùng hiểu tiểu Tinh Tinh, tuy tiểu Tinh Tinh và Tinh Tinh hiện tại khác nhau về ngoại hình, nhưng tính cách và cử chỉ giống nhau như đúc, rất khó để người khác không nghi ngờ.
Đặc biệt là A Bặc có tính cẩn thận tỉ mỉ, năng lực điều tra mạnh, có thể phát hiện ra nhiều manh mối khác nhau.
Kết quả mà hắn biết đúng đến 70% sự thật chân chính.
Giữ hai người lại cũng có chỗ tốt.
Năng lực nghiệp vụ của A Bặc A Đại mạnh, lại trung thành với Tinh Tinh. Mặc dù Phó Hành không biết Tinh Tinh thu phục hai người này thế nào nhưng điều này không cản trở việc hai người tận tâm tận lực bảo vệ Tinh Tinh.
Vì thế Phó Hành cũng tăng lương cho bọn họ.
Coi như là một hình thức bịt miệng.
Cố Lan không đưa Tinh Tinh về Cố gia, mà đi thẳng đến sân bay.
Tinh Tinh mờ mịt đi theo hắn cả quá trình.
Mãi đến khi lên máy bay, nhìn thấy chị tiếp viên hàng không xinh đẹp hướng dẫn cách sử dụng túi khí, Tinh Tinh mới muộn màng nhận ra: "Chúng ta đi đâu đây?"
"Đi chơi." Cố Lan lấy trong túi ra một hộp kẹo cao su, đưa cho Tinh Tinh một cái.
"Nhai đi, nếu không sẽ đau tai."
Nếu có kẹo thì không cần Cố Lan nhắc nhở, Tinh Tinh cũng tự mình ăn. . .
Tuy nhiên đôi mắt đào hoa xinh đẹp vẫn nghi ngờ nhìn Cố Lan, chờ đợi câu trả lời.
"Chúng ta đi thành phố G." Cố Lan nói: "Nơi đông người không có gì chơi thì chúng ta đi leo núi ngắm cảnh thôi, chuyện này rất dễ."
Tinh Tinh cau mày chống cự: "Chị không muốn leo núi."
Leo núi mệt lắm, thay vào đó cô muốn ngâm mình trong nước biển hơn.
Với lại bây giờ sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, đang mùa đông mà rủ đi leo núi làm gì không biết? Ngắm cây trụi lá hả?
Được đó, mặc dù hơi khoa trương.
Cảnh quan ở các khu du lịch vào mùa đông quả thực không đẹp bằng các mùa khác.
"Không được." Cố Lan nhéo nhéo mặt Tinh Tinh, khuôn mặt nhỏ không trang điểm trơn nhẵn mềm mại như bánh bao: "Thân thể chị quá yếu, vừa hay đi theo em luyện tập một chút."
Với người bình thường, ngày ngày nằm ườn ở nhà chẳng khác gì phá hủy thân thể, huống chi là Tinh Tinh vốn có sức khoẻ kém.
Tinh Tinh bĩu môi nhìn thái độ kiên quyết của Cố Lan, cô biết sức mình chỉ như trứng chọi đá nên đành cam chịu số phận.
Thực ra còn có cáp treo mà, cô sẽ cùng em trai ngồi cáp treo.
Còn luyện tập?
Đừng nghĩ nữa, điều đó là không thể nào, bảo cô leo núi không sợ cô kiệt sức giữa đường mà chết à.
Máy bay cất cánh, Tinh Tinh ghé sát vào cửa sổ tò mò nhìn ra ngoài.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đi máy bay, nhưng lại là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn xuống thế giới bên dưới.
Những toà nhà cao tầng dần dần thu nhỏ lại thành những đám màu chồng chéo lên nhau.
Thỉnh thoảng có những đám mây trôi qua thân máy bay che khuất sông núi chập chùng xanh tươi, tạo cảm giác như lạc vào tiên cảnh.
Máy bay lêo cao hơn, xuyên qua từng tầng mây chạm đến đỉnh mây, nơi này là một biển mây trắng xoá.
Có rất nhiều đám mây với những hình dạng khác nhau, trông như những hòn đảo mộng ảo trên bầu trời, Tinh Tinh tự hỏi liệu có những vị thần tiên sống trên đó như trong thần thoại hay không?
Đáng tiếc khi nhìn thoáng qua