Editor: DiiHy
----------------o0o---------------
Dư chấn cũng rất dữ dội, có vẻ như trận sau còn mãnh liệt hơn trận trước, ngôi chùa cổ lại bị sập thêm một gian phòng khác, những khu vực bị sụp đổ trước đó đã trở thành đống đổ nát hoàn toàn.
Trụ trì và các nhà sư nhìn thấy cảnh này chỉ yên lặng nhắm mắt, dường như họ không đành lòng nhìn, chỉ chắp tay trước ngực nhỏ giọng niệm kinh Phật.
Điều này làm cho khung cảnh tiêu điều ảm đạm thêm phần trang trọng nghiêm túc hơn.
Kinh Phật bình thản gột rửa tâm hồn những người vừa trải qua tai họa, nhiều người dần dần được an ủi và bình tĩnh lại sau cơn sợ hãi nhưng sau đó là những giọt nước mắt buồn bã không thể kiềm chế.
Mọi người ôm lấy nhau, vợ ôm chồng, cha mẹ ôm con cái, con cháu ôm ông bà, bạn bè động viên nhau ăn mừng.
Trong lòng đầy biết ơn vì đã cho họ sống sót.
Âu Thanh cầm điện thoại đi vòng quanh dò tín hiệu.
May mắn thay, động đất không phá hủy cột phát sóng, ở gần vách đá có chút tín hiệu yếu ớt.
Anh ta vui mừng khôn xiết và nhanh chóng gọi cho đội cứu hỏa, cảnh sát và các số điện thoại khẩn cấp.
Nhưng trận động đất không chỉ ảnh hưởng đến ngôi chùa cổ mà toàn bộ thành phố G, thậm chí cả bên ngoại ô thành phố đều bị thiên tai tàn phá.
Dù sự việc chỉ diễn ra cách đây chưa đầy một giờ nhưng các cơ quan chính phủ đang trong tình trạng hỗn loạn.
Bọn họ có thể còn đang chật vật lo cho bản thân hoặc đang cứu viện ở nơi khác, không ai có tâm trí nhận cuộc gọi này.
Đúng lúc Âu Thanh thất vọng muốn bỏ cuộc thì số điện thoại cứu hỏa mà hắn gọi đã được kết nối, một giọng nói gấp gáp lẫn lộn cả tiếng ồn ào xung quanh, không khó để đoán rằng đối phương bắt máy khi đang trên đường đi cứu hộ nơi khác.
Đối phương không có bất kỳ lời chào hỏi dư thừa nào, chỉ có một câu lệnh đơn giản và rõ ràng: "Alo, nói cho tôi địa chỉ chính xác của bạn, xung quanh có bao nhiêu người, có bị thương không? Đừng nói lời vô nghĩa, hãy nói chi tiết cho tôi!"
Vào những lúc thế này, nếu trì hoãn thêm một giây cũng có thể bỏ lỡ cơ hội cứu sống một mạng người.
Âu Thanh rất hợp tác nói cho đối phương biết tình huống của mình.
"Chúng tôi đang ở trên bãi đất trống trước cửa chùa Bác Sơn. Có tổng cộng 354 người bị mắc kẹt, trong đó có 90 người bị thương nhẹ, 26 người bị thương nặng, không có người chết. Xin cứu hộ."
"Nhiều người thế à?" Người lính cứu hỏa ở phía bên kia điện thoại thực sự kinh hãi khi nghe thấy con số, sau đó thở phào nhẹ: "Tốt quá."
Ngay sau đó, anh ấy nghiêm túc trở lại: "Dư chấn còn chưa kết thúc, đường núi rất nguy hiểm, không được tự ý xuống núi. Mọi người yên tâm đợi ở đấy, chúng tôi nhất định sẽ phái đội cứu hộ đến cứu các bạn."
Chữ "Vâng. . ." còn chưa thành tiếng thì tín hiệu đã bị gián đoạn.
Cất điện thoại đi, Âu Thanh quay đầu lại, không có gì ngạc nhiên khi thấy xung quanh mình có rất nhiều người.
Ngay khi phát hiện ra hắn gọi được điện thoại, , không ít người ngay lập tức xum họp lại, ôm hi vọng nghe đáp lại từ đội cứu hộ.
Sau khi nghe được đối phương nói sẽ tới giải cứu, vẻ mặt căng thẳng của mọi người lập tức giãn ra, theo sau là niềm vui không thể kiềm chế.
"Tốt qua rồi bố ơi, chúng ta sắp được về nhà rồi."
"Mẹ ơi cố lên, mẹ sẽ được đưa vào bệnh viện sớm thôi!"
"Sau khi về nhà tôi nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ, cảm giác bụi bặm đầy người thật khó chịu."
"Này, đừng động vào tay tôi, lúc nãy tôi bê đá bị thương."
. . .
Mọi người bắt đầu nói chuyện rôm rả, cùng với niềm hy vọng tràn trề, bầu không khí vốn u ám đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Thay đổi rõ rệt nhất là số lượng thức đồ ăn vặt xung quanh Tinh Tinh tăng lên.
Ở đây không có ai ngốc, tất nhiên họ biết rằng mình có thể an toàn đứng ở đây và không có một ai phải bỏ mạng, tất cả nhờ vào sự giúp đỡ của nhóm Tinh Tinh.
Khí thế mấy người đàn ông quá mạnh, trong đó lại có một người lạnh lùng nhìn không dễ chọc nên nhiều người không đủ can đảm đến gần nói cảm ơn, nên chỉ đơn giản thay đổi mục tiêu và tặng hết quà cảm ơn cho Tinh Tinh có vẻ dễ gần.
Có người cảm ơn bằng lời nói, có người tặng đồ ăn thức uống, có người tặng trang sức đắt tiền trên người, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động để chuyển tiền trực tiếp cho Tinh Tinh.
Tất cả những người này đều bị Tinh Tinh từ chối, cô chỉ nhận lời cảm ơn bằng lời nói và một số ít thức ăn nhẹ.
Cứu người vốn là một trách nhiệm, và không nên đòi hỏi phải được báo đáp.
Nếu không phải Tinh Tinh đang đói, mà cô lại không muốn ăn bánh mì cứng ngắc mà Uông Thụ Thực mang theo, cô sẽ không bao giờ nhận thức ăn của người khác.
"Hô, mệt quá!" Sau khi băng bó cho tất cả những người bị thương, Uông Thụ Thực người đầy mồ hôi ngồi xuống bên cạnh Tinh Tinh, mệt mỏi đến mức không thể duỗi thẳng lưng.
"Cho cậu." Tinh Tinh đưa cho hắn một gói que cay.
"Cảm ơn chị." Uông Thụ Thực bỗng cảm động, không ngờ mới quen được hai ngày mà Tinh Tinh đã biết hắn thích ăn que cay.
Thực ra Tinh Tinh không biết gì cả, chỉ là mèo mù gặp cá rán: ". . ."
Hai người ngồi cạnh nhau chia sẻ đồ ăn vặt, tận hưởng làn gió nhẹ từ trên núi thổi vào, mặc kệ đôi má xám xịt và mái tóc bù xù.
"Hơi lạnh." Uông Thụ Thực xoa đôi tay run rẩy.
Trên người hắn chỉ còn lại một chiếc áo len màu be, chiếc áo khoác lông đã bị hắn tặng đi hồi nãy rồi. Bây giờ đã là cuối năm, tuy thành phố G ở phía Nam nhưng thời tiết vẫn lạnh.
"Tôi cũng lạnh." Không biết Cố Lan đã ngồi xuống bên cạnh Tinh Tinh từ lúc nào, bàn tay to đã đông cứng vì lạnh.
Một đôi bàn tay nhỏ ấm áp vươn ra nắm lấy đôi bàn tay lạnh giá của Cố Lan.
Cố Lan cau mày muốn giải thoát khỏi bàn tay nhỏ này: "Tay em lạnh, chị đừng để bản thân bị lạnh."
"Không sao, Tinh Tinh sẽ giúp em sưởi ấm."
Cô hà hơi vào lòng bàn tay mình rồi cọ xát vào bàn tay Cố Lan như thể đang đánh lửa, một lát sau bàn tay to lớn của hắn thực sự ấm lên.
"Được rồi." Đè tay Tinh Tinh lại, Cố Lan rút tay mình về, trong lúc vô thức cúi đầu nhìn liếc qua, đồng tử hắn