Editor: DiiHy
----------------------o0o-----------------------
Tay Phó Hành run rẩy nắm lấy vô lăng, nhưng bất ngờ bị người khác giữ lấy.
Anh ngẩng đầu đối diện với một khuôn mặt quen thuộc: "Văn Khải?"
"Tình trạng của anh bây giờ không thích hợp lái xe, để tôi lái, tiện thể cho chúng tôi đi nhờ xe anh một đoạn."
Văn Khải nói xong không chần chừ kéo Phó Hành xuống khỏi ghế lái để anh ngồi sau với Cố Tinh Tinh, sau đó anh ta đỡ người trong lòng lên ghế lái phụ rồi vòng qua ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe khởi động phát ra tiếng rít gào đầy uy lực.
Khoảnh khắc tiếp theo, nó lao đi như một mũi tên tuột khỏi dây.
Tinh Tinh nằm trong ngực Phó Hành, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt hơi vặn vẹo, không biết trong lúc hôn mê mình đã mơ thấy gì mà khiến cô phản ứng mạnh như vậy.
Hàn Vi Lam nhìn thấy tình trạng của Tinh Tinh qua gương chiếu hậu, trong lòng hơi thắt lại, nhanh chóng tìm trong túi xách và lấy ra một lọ thuốc mỡ đưa cho Phó Hành.
"Giúp Tinh Tinh bôi lên thái dương và dưới mũi, nó có thể giúp cô ấy xoa dịu cảm xúc."
Đợi một lúc vẫn không thấy Phó Hành cầm, sắc mặt Hàn Vi Lam không tốt lắm lấy lại thuốc và tự mình bôi thử một lần rồi đưa lại cho anh: "Được rồi chứ?"
"Cảm ơn." Lần này Phó Hành cuối cùng cũng nhận lấy, anh xoa cho Tinh Tinh theo lời chỉ dẫn của Hàn Vi Lam. Quả nhiên sau một lúc, sắc mặt của Tinh Tinh đã khá hơn rất nhiều.
"Đây là thuốc gì?"
"Chỉ là loại cao bình thường thôi."
Nó có thể giúp con người sảng khoái tinh thần và thanh lọc đầu óc, mỗi khi tâm trạng Tinh Tinh không tốt đều thích bôi còn nói rằng nó khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Khúc nhạc dạo ngắn này trôi qua, trong xe lại rơi vào im lặng.
Phó Hành hoàn toàn tập trung vào Tinh Tinh, không có tâm trạng để quan tâm đến người khác.
Hàn Vi Lam thì cảm thấy mình không có gì để nói với những người trong xe này nên tự giác giữ im lặng.
Văn Khải quan tâm hỏi han Hàn Vi Lam vài câu, nhưng nhìn vẻ mặt không muốn nói chuyện của cô ấy thì đành phải từ bỏ suy nghĩ này.
Anh ta tập trung lái xe đưa nhóm người đến bệnh viện gần nhất.
May mắn là bên trong làng đại học có một bệnh viện, là bệnh viện trực thuộc một trường đại học y có trình độ chuyên môn rất tốt, phù hợp để đưa nhóm người Tinh Tinh qua.
Vừa vào đến bệnh viện, Tinh Tinh đã được các bác sĩ đưa đi cấp cứu, Phó Hành cũng đi theo.
Văn Khải muốn đưa Hàn Vi Lam đi kiểm tra toàn thân nhưng bị cô ấy từ chối.
"Thân thể tôi có vấn đề hay không thì tự tôi cảm nhận được. Tôi không bị thương, không cần phải kiểm tra."
Hàn Vi Lam vừa nói vừa muốn rời đi, lạ bị Văn Khải nắm lấy cổ tay.
"Dù không kiểm tra cũng nên ở lại xử lý vết thương chứ."
Hàn Vi Lam cúi đầu nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy tất chân bên trái của mình bị rách một mảng lớn ở đầu gối làm lộ phần da bị mài rách chảy máu.
Hẳn là khi nãy ngã xuống đường bị trầy xước, nhìn khá ghê rợn nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ là vết thương ngoài da về nhà tự sát trùng và bôi thuốc là được.
Quyết định xong, Hàn Vi Lam lại muốn rời đi, nhưng lại bị Văn Khải cưỡng ép bế lên: "Đã đến bệnh viện rồi em còn muốn chạy đi đâu nữa?"
"Này! Anh thả tôi xuống!" Hàn Vi Lam vô thức vùng vẫy nhưng lại đối diện với đôi mắt đen nhánh của Văn Khải.
Anh chăm chú nhìn người phụ nữ không an phận trong lòng, hạ giọng uy hiếp: "Có muốn anh nói với mẹ là em không ngoan không?"
Mẹ trong lời của anh ta là ám chỉ mẹ của Hàn Vi Lam.
Hàn Vi Lam luôn hiếu thảo với mẹ, cô ấy cũng không chịu nổi mẹ mình cằn nhằn nên lời đe dọa này hữu dụng với cô hơn bất cứ thứ gì.
Quả nhiên, cô ấy lập tức an tĩnh sau khi nghe câu này, nhưng mặt mũi đỏ bừng tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, mơ hồ còn có cả tiếng nghiến răng.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi mách lẻo như con nít vậy?"
Con trai cô ấy còn trưởng thành hơn tên đàn ông chó này!
Văn Khải còn lâu mới sợ dáng vẻ phô trương thanh thế này của cô ấy, còn nhếch môi khiêu khích: "Ngắt đầu bỏ đuôi thì ông đây vừa đúng ba tuổi, có được không hả chị gái nhỏ?"
"Được con mẹ nhà anh!" Đồ không biết xấu hổ.
Những năm gần đây người có thể ép Hàn Vi Lam bất chấp hình tượng mở miệng chửi bậy, ngoài Phó Hành ra thì chỉ còn con quỷ chết tiệt trước mặt cô đây.
"Ngoan ngoãn đi xửa lý vết thương cho tốt, nếu không về nhà bị con nhìn thấy sẽ lo lắng."
Động tác ôn nhu đặt Hàn Vi Lam lên giường, Văn Khải nhận lấy thuốc từ tay y tá, cẩn thận giúp cô rửa sạch vêt thương và băng bó lại.
Hàn Vi Lam cúi đầu nhìn mấy lọn tóc cuộn tròn trên đầu người đàn ông cùng dáng vẻ chuyên chú của anh ta.
Đáy lòng dâng lên nỗi chua chát, ép bản thân nhìn đi chỗ khác.
Nếu mấy năm trước anh có thể đối xử với cô như thế thì bọn họ đã không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
***
Tinh Tinh tỉnh rất nhanh.
Gần như ngay khi được đưa vào phòng cấp cứu đã tỉnh lại.
Cô vừa tỉnh dậy đã ngơ ngác nhìn đám người vây quanh: "Các người là ai?"
"Tinh Tinh!" Nghe được giọng của Tinh Tinh, Phó Hành lập tức chen qua đám người đến bên cạnh cô, nắm thật chặt một tay của cô.
"Phó Hành?" Sau khi nhìn rõ người trước mặt là ai, Tinh Tinh càng thêm khó hiểu: "Tại sao chúng ta lại ở đây vậy anh? Phim đã kết thúc rồi à?"
Phó Hành nghe được lời này trong lòng trầm xuống, nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện gì khác lạ.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, trong nháy mắt đã soạn ra một lý do thoái thác: "Chúng ta đang xem phim thì em đột nhiên ngất xỉu, anh gọi mãi mà em vẫn không phản ứng nên đành phải đưa em đến bệnh viện."
Tình cờ lúc này bác sĩ cũng đã chẩn đoán xong cho Tinh Tinh, lập tức nói tiếp lời của Phó Hành: "Bệnh nhân hoảng sợ quá mức, dẫn đến ngất xỉu trong thời gian ngắn."
"Không thể nào?" Vẻ mặt Tinh Tinh kinh ngạc nói: "Sao tôi có thể sợ phim kinh dị được?"
Chút chuyện nhỏ này cũng có thể làm cô sợ đến nỗi bất tỉnh, cô yếu ớt đến thế cơ à?
"Nhưng đúng là em vừa ngất xỉu nha." Phó Hành giả vờ bất đắc dĩ: "Ngoan nào, sau này chúng ta sẽ không bao giờ đi xem phim kinh dị nữa."
". . . Vậy cũng được." Tinh Tinh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, đỏ mặt đồng ý.
Không phải cô thẹn thùng, mà là cô nghe thấy các chị