Editor: DiiHy
-----------------------o0o-----------------------
"Viện Viện, tao rất tò mò về cô gái có thể mê hoặc hai đứa con trai nhà mày thần hồn điên đảo là ai? Cô bé đó tên là gì? Dáng dấp thế nào, có xinh không? Bao nhiêu tuổi?" Mặt trần Yến đầy vẻ hóng hớt.
Cô ấy như muốn điều tra cả hộ khẩu nhà người ta luôn.
Nguyên Viện Viện cẩn thận nhớ về cô gái mà cô ấy mới gặp qua một lần: "Tên đầy đủ thì tao không nhớ lắm, chỉ nhớ con bé mang họ Ngư rất hiếm gặp, Ngư trong cá chép, khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ cũng khá xinh, tính cách rất tốt, nhìn qua có vẻ dịu dàng."
"Bộp" Một âm thanh vang giòn, miếng dưa hấu trong tay Tinh Tinh rơi xuống đất.
Vẻ mắt cô hơi rạn nứt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Trong lòng không ngừng an ủi chính mình.
Không đâu, có lẽ chỉ là trùng hợp, đừng nghĩ lung tung.
Sau khi lặp lại mấy lần, cuối cùng Tinh Tinh cũng tỉnh táo.
Cô cảm thấy trên đời này không có câu chuyện nào cẩu huyết đến thế cả, không khỏi cười nhạo bản thân nghĩ vớ vẩn. Cô cúi xuống nhặt miếng dưa hấu rơi rồi ném vào thùng rác.
Phụ nữ gặp nhau tán gẫu chủ yếu về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, không phàn nàn về chồng thì cũng nói kể lể về con cái, nhưng mỗi khi nói đến thì trên mặt ai cũng hiện nụ cười hạnh phúc.
Trong số bốn người, có lẽ chỉ có Tinh Tinh là tập trung ăn uống và ca hát.
Chơi đến khi màn đêm buông xuống, mọi người bất đắc dĩ giải tán về nhà.
Họ đều là phụ nữ đã có gia đình nên việc đi chơi quá muộn cũng không thực tế.
Tất cả mọi người đều tự lái xe riêng đến, chỉ có Tinh Tinh không có xe về.
Cô quên mất rằng sau khi Phó Hành đưa mình đến đây thì tiện thể lấy xe đến công ty luôn, dẫn đến bây giờ cô không có xe để đi cũng không thể đi bộ về.
Lựa chọn duy nhất là gọi taxi.
Trong lòng thở dài, Tinh Tinh cầm điện thoại lên định gọi xe, nhưng bị tiếng còi xe chặn lại.
Cô ngẩng đầu lên, có một chiếc xe chậm rãi dừng lại trước mặt cô, là Trương Tổng.
"Lên xe đi, tao đưa mày về." Trương Tổng hơi nghiêng đầu ra hiệu Tinh Tinh lên xe.
"Tới luôn, cảm ơn sếp."
Có người cho đi nhờ tất nhiên là vui rồi. Tinh Tinh cười hì hì mở cửa lên xe, còn ba hoa mấy câu.
"Thôi xin mày, tao không thuê nổi nhân viên đắt tiền như vậy đâu." Trương Tổng cười đáp lại.
Sau khi thấy Tinh Tinh đã thắt dây an toàn, cô ấy khởi động xe và lái về phía nhà họ Phó.
Nhà hai người không ở cùng một khu, dù sao thì vị trí biệt thự Phó gia không phải chỉ có tiền là có thể mua được, nhưng cũng không cách xa lắm.
Cô ấy cũng tiện đường đưa Tinh Tinh về.
Trương Tổng lái xe rất vững vàng, Tinh Tinh không có cảm giác xóc nảy gì.
Cô tựa lưng vào ghế ô tô chán nản nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài, dần cảm thấy buồn ngủ.
Cô đang chuẩn bị ngủ thì chợt nghe thấy tiếng Trương Tổng: "Mày cũng đừng quá để ý đến những lời Nguyên Viện Viện nói, nó vốn là người không biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng thích nói ra ngoài,"
Trương Tổng đã tinh tế nhận ra biểu hiện kỳ lạ của Tinh Tinh khi nghe chuyện nhà Nguyên Viện Viện. Cô ấy cho rằng nội dung câu chuyện làm Tinh Tinh thấy không thoải mái nên mới cố ý quan tâm cô.
"Tao không để ý đâu, tao biết nó là người thế nào mà." Dừng một chút, Tinh Tinh lại nói thêm: "Làm cho người ta rất hâm mộ."
Gia cảnh của Nguyên Viện Viện tuy không phải tốt nhất trong phòng ký túc xá bọn họ, chỉ miễn cưỡng được coi là gia đình khá giả, nhưng bố mẹ cô ấy rất yêu thương và chiều chuộng con gái. Sau khi tốt nghiệp đại học còn chưa kịp bước chân vào xã hội thì đã gả cho một người chồng yêu chiều mình như một nàng công chúa.
Tuy nói là sinh nhiều con sẽ có nhiều phiền não, nhưng cũng nhờ chính những đứa bé này mà Nguyên Viện Viện mới có thể đứng thẳng lưng trước mặt me chồng hào môn. Bởi vậy sự ngây thơ và nói chuyện tùy ý của cô ấy đều là kết quả của cuộc sống quá hạnh phúc nên sinh ra chút bệnh vặt mà thôi.
Không ảnh hưởng đến ai cả.
"Mày với chồng mày. . ." Trương Tổng ngập ngừng.
"Không sao, mày cứ hỏi đi." Tinh Tinh thẳng thắn nói, cô không thích người khác nói chuyện với mình mà cứ ngập ngừng do dự, càng khiến cô tò mò hơn.
"Mày vẫn muốn ly hôn với anh ta à?"
Chồng của Trương Tổng là luật sư chuyên giải quyết các vụ án ly hôn. Đơn ly hôn và ly thân của Tinh Tinh được ủy thác cho chồng cô ấy nên Trương Tổng cũng biết một ít sự tình.
"Tao không biết nữa." Đầu ngón tay Tinh Tinh vô thức quấn vào nhau: "Bây giờ tao không thể đưa ra lựa chọn."
Hoặc có thể nói là phán đoán.
Nếu để cho cô nói ra suy nghĩ của mình thì cô sẽ chắc chắn sẽ trả lời là không muốn ly hôn. Quan hệ của cô và Phó Hành đang rất tốt, tại sao phải ly hôn?
Nhưng cô hiểu rất rõ bản thân mình, nếu không phải bị đẩy vào đường cùng, cô tuyệt đối sẽ không đưa ra lựa chọn này.
Vì vậy hiện tại Tinh Tinh chỉ có thể im lặng chờ đợi trí nhớ hoàn toàn khôi phục.
Cô muốn để con người thật sự của mình đưa ra quyết định.
Trong xe yên tĩnh một lúc, Trưởng Tổng nhận ra tâm trạng Tinh Tinh không tốt nên không dám hỏi thêm. Cô ấy chỉ đưa cô đến trước cổng và quay xe rời đi.
"Tạm biệt."
"Tạm biệt, gặp lại lần sau."
Tinh Tinh xách chiếc túi nhỏ, kéo thân thể yếu ớt mở cửa vào nhà.
Vừa vào cửa cô phát hiện ra trong nhà có khách.
Là Phó Ti Cẩn và bạn gái hắn, Ngư Du.
Lúc này trông Phó Ti Cẩn có vẻ rất kích động, bàn tay không ngừng vuốt ve bụng Ngư Du và lẩm bẩm như một tên ngốc: Mình sắp làm bố!, Đây là thật sao? và những câu tương tự như thế.
"Lạch cạch" một tiếng vang lên.
Tiếng động thu hút sự chú ý của Phó Ti Cẩn và Ngư Du, cả hai quay đầu lại thì thấy túi của Tinh Tinh đang nằm trên đất, còn cô thì nhìn bọn họ như thể nhìn thấy quỷ.
Cảm giác như bị ai đó dùng búa đập mạnh vào đầu, màng nhĩ ù đi, Tinh Tinh hoàn toàn choáng váng.
"Mẹ?" Phó Ti Cẩn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần sau niềm vui sướng, hắn lo lắng đứng dậy đi về phía Tinh Tinh.
Tinh Tinh như một con nai con bị hoảng sợ, cô loạng choạng lùi về sau hai bước lại quên mất sau lưng là ngưỡng cửa, và vô tình bị trượt chân suýt nữa ngã xuống đất.
Sau lưng cô còn có mấy bậc thang!
Sắc mặt Phó Ti Cẩn biến bổi, vội vàng lao lên cứu mẹ mình nhưng khoảng cách của hai người quá xa, không thể đến kịp.
Sau khi cơ thể mất cân bằng, Tinh Tinh mới biết mình xong đời rồi.
Cô vô thức nhắm mắt lại chờ đợi cơn đau ập đến, nhưng đợi một lúc vẫn không cảm thấy đau, thay vào đó cô như rơi vào một lồng ngực cứng rắn.
"Đang làm gì vậy?"
Giọng nói du dương quen