Editor: DiiHy
----------------------o0o--------------------------
Màn đêm buông xuống, ánh sao lấp lánh khắp bầu trời.
Ánh đèn đường vàng mờ chiếu lên hai hình bóng mảnh khảnh, một cao một thấp, chồng lên nhau.
Ngư Du và Phó Ti Cẩn nắm tay nhau đi về phía xe hắn đang đỗ.
Trời đã khuya, chuyến thăm hỏi đầu tiên của Phó Ti Cẩn kết thúc và chuẩn bị về nhà.
Sau khi bị mẹ âm thầm đẩy nhẹ hai cái, Ngư Du cũng đi ra ngoài tiẽn Phó Ti Cẩn.
Một đoạn đường ngắn đi chưa đến ba phút, nhưng lại bị hai người coi thành thiên trường địa cửu*.
*Thiên trường địa cửu - 天长地久: dài lâu, vĩnh cửu, tồn tại lâu dài như trời với đất.
Chủ yếu vì lòng không muốn rời đi không muốn phải chia xa, luôn mong đoạn đường này dài hơn và dài thêm một chút nữa, tốt nhất là không có điểm cuối.
"Anh phải về rồi." Ngư Du nắm tay Phó Ti Cẩn không muốn buông ra.
Cô ấy không nghĩ mình lại dính người như thế.
"Ừ, anh đi đây."
Phó Ti Cẩn nói vậy nhưng lại không có ý định buông tay Ngư Du ra.
Hai người nắm tay nhau đi đến trước xe Phó Ti Cẩn, Ngư Du đứng lại biết rằng mình chỉ có thể đưa người yêu đến đây thôi, đang muốn rút tay về thì bị Phó Ti Cẩn nắm lấy cổ tay.
"Lên xe anh đưa em về." Phó Ti Cẩn mở cửa bên ghế phụ , ra hiệu Ngư Du lên xe.
"Không cần đâu, đoạn đường ngắn này em tự đi bộ về cũng được." Ngư Du muốn từ chối nhưng lại bị Phó Ti Cẩn nhét vào xe.
Động tác của hắn rất ôn nhu cẩn thận, nói là nhét nhưng thực ra giống nâng thì đúng hơn.
"Nghe lời nào. Trên xe ấm hơn bên ngoài, hơn nữa đêm hôm khuya khoắt để con gái đi một mình cũng không an toàn."
Chỉ vài bước chân, có gì mà không an toàn?
Ngư Du muốn phản bác nhưng bị một câu của Phó Ti Cẩn làm cho im bặt: "Em không quan tâm đến tâm trạng của anh thì cũng phải quan tâm đến bảo bảo của chúng ta chứ."
Được thôi, Ngư Du bị hắn thuyết phục không nói được gì nữa.
Thấy cô ấy ngoan ngoãn ngồi yên, còn tự giác thắt dây an toàn, Phó Ti Cẩn cong môi cười vì đạt được ý nguyện.
Hắn nhanh chóng giúp Ngư Du đóng cửa xe rồi xòng sang ghế lái.
"Anh đi nhầm hướng rồi, đây không phải đường về nhà em!"
Ngư Du trừng mắt nhìn Phó Ti Cẩn, không biết tên đàn ông này đang giờ trò gì.
"Anh không đi nhầm." Phó Ti Cẩn còn giả vờ nghiêm túc giải thích: "Đi đường này mới đúng, nếu lái ngược lại thì bị coi như đi ngược chiều."
Vì vậy hắn đi một vòng dọc theo con đường chính rồi mới đưa Ngư Du về nhà.
Ngư Du hiểu ra thủ đoạn của hắn, đôi môi mím chặt vừa giống như đang cười vừa giống như tức giận, tóm lại là rất phức tạp.
Nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào.
Có thể ở bên người mình yêu lâu hơn một chút, cô ấy rất sẵn lòng.
"Tuần trăng mật của chúng ta em muốn đi đâu?"
"Giấy chứng nhận kết hôn chưa lấy, hôn lễ còn chưa chuẩn bị mà anh nghĩ xa như vậy làm gì?"
"Em đang nhắc nhở anh nhanh đưa em đi đăng ký đó hả?" Phó Ti Cẩn cười nói.
"Em. . . em không có ý này." Da mặt Ngư Du mỏng lập tức bị trêu đỏ ửng.
"Có vẻ như năm vừa rồi trôi qua rất chậm, khó trách Tiểu Ngư Ngư nhà ta đang nôn nóng muốn gả cho anh rồi này."
"Ai. . . nôn nóng chứ, em chẳng nôn nóng tí nào." Cô ấy thẹn quá hóa giận.
"Là anh nôn nóng. Chín giờ sáng ngày mùng chín nhớ mang theo hộ khẩu và trang điểm thật xinh đẹp để đến cục dân chính với anh nhé." Hắn không muốn đợi thêm một giây phút nào nữa.
"Có gấp quá. . . ưm."
Chiếc xe dừng lại, lời thì thầm biến mất giữa hơi thở mập mờ đầy gợi cảm.
Sau khi kết thúc, Ngư Du dựa lưng vào ghế thở gấp, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm Phó Ti Cẩn khiến yết hầu hắn không ngừng lăn lộn.
Phó Ti Cẩn không còn cách nào khác chỉ đành vươn tay che mắt cô ấy lại: "Đừng nhìn anh như thế, anh sẽ không chịu nổi."
Sức chịu đựng của hắn có giới hạn.
Là một người phụ nữ từng trải sao Ngư Du có thể không hiểu được ám chỉ của hắn.
Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo nháy mắt biến thành quả cà chua chín, Ngư Du bực mình vì liên tục bị trêu chọc nên ra tay véo nhẹ vào thịt mềm bên hông hắn một cái, đến khi nghe được tiếng xít xoa mới hừ lạnh bỏ qua.
Dù cô ấy có tốt tính đến mấy thì mỗi lần ở chung với tên đàn ông chó này cũng bị hắn chọc cho phát cáu.
Mà tên này lại thích nhìn dáng vẻ tức giận của cô, còn nói là dáng vẻ này của cô hoạt bát sinh động hơn trước dáng vẻ ôn nhu điềm tĩnh trước kia.
"Lần sau mà còn ghẹo em nữa thì em sẽ nhéo anh."
Trước khi xuống xe Ngư Du còn đe dọa Phó Ti Cẩn.
Dáng vẻ mà cô ấy cho là hung dữ ở trong mắt người đàn ông này chỉ có hai từ: đáng yêu.
***
Đầu năm mới mọi người đều rảnh, mà chuyện của hai đứa nhỏ cũng không nên kéo dài thêm, hai gia đình đã nhanh chóng xác định ngày gặp mặt.
Mùng năm Tết.
Thực ra là định vào ngày mùng bốn, nhưng Tinh Tinh không thích ngày này.
Theo cô, tư đồng âm với tử nên khá kiêng kị điều này.
Hai nhà hẹn nhau lúc mười một giờ trưa tại Phẩm Vị Hiên.
Phẩm Vị Hiên là một nhà hàng thuộc sở hữu của Tinh Tinh, chuyên phục vụ các món Quảng Đông và được coi là một địa điểm tương đối nổi tiếng ở thành phố này.
Nhiều người đến đây vì danh tiếng và vui sướng ra về.
Vì không biết khẩu vị thông gia tương lai, Tinh Tinh cảm thấy chọn món Quảng Đông vừa nhiều món vừa có hương vị thanh đạm sẽ thích hợp hơn.
Hy vọng có nhiều món như vậy sẽ có món hợp khẩu vị của họ.
Có thể cô đặt khá nhiều tâm huyết vào lần găp mặt này.
"Lúc chúng ta kết hôn anh cũng chưa thấy em để tâm như thế này."
Trong khoảng thời gian này vợ luôn bận rộn với chuyện của con trai cả khiến Phó Hành hơi ghen tị.
"Hai chuyện này không giống nhau." Tinh Tinh trang điểm ở trên xe, lần đầu gặp mặt cô phải để lại ấn tượng tốt với bên thông gia.
"Năm đó hôn nhân của chúng ta là liên hôn thương mại, mọi chuyện đều có người lo liệu chu đáo nên chỉ cần lên sân khấu vào ngày cưới là được, cần gì quan tâm nhiều như thế này?"
Phó Hành siết chặt tay lái: "Chúng ta không phải liên hôn thương mại."
Ký ức của vợ anh đã phục hồi đến thời điểm sau khi họ kết hôn.
"Ồ, nếu anh nói không phải thì là không phải."
Tinh Tinh không muốn tranh luận với Phó Hành, chỉ cúi đầu nghịch chiếc vòng ngọc trên cổ tay.
Nhạy bén cảm nhận được thái độ của cô hơi lạnh nhạt, nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện. Phó Hành chỉ có thể kiềm chế những suy nghĩ trong đầu và