Mãi đến khi rời khỏi vòng đu quay, ánh mắt Tinh Tinh vẫn đang quét qua quét lại trên người Phó Ti Cẩn và Ngư Du.
Bé cảm thấy mình đang bị lừa!
Rõ ràng một giây trước còn nói sẽ chia tay, quay đi quay lại hai người này đã ôm nhau.
Hừ! Bé sẽ không bao giờ tin vào hai cái người gạt con nít này nữa!
"Tinh Tinh có muốn ăn kẹo bông không?"
Thấy ven đường có xe bán kẹo bông, Phó Ti Cẩn cúi đầu hỏi Tinh Tinh.
"Muốn!" Tinh Tinh vội vàng trả lời, bé sợ nếu mình trả lời chậm một chút thì Phó Ti Cẩn sẽ đổi ý.
Bây giờ còn tức giận gì nữa chứ, tức giận có quan trọng bằng ăn kẹo không?
Nhóc con lon ton chạy tới bên cạnh xe bán kẹo, nhón mũi chân lên nhìn, tay chỉ về phía cây kẹo bông hình con mèo vui vẻ nhảy nhót ngay tại chỗ chọc cho Phó Ti Cẩn và Ngư Du phải bật cười.
Ăn xong kẹo thì thời gian cũng không còn sớm.
Dù có không nỡ thì Phó Ti Cẩn vẫn phải đưa Tinh Tinh về nhà.
Anh lái xe đưa Ngư Du về trước.
Xe từ từ dừng lại trước cửa hiệu sách, Tinh Tinh ngồi ở ghế an toàn cho trẻ em ở đằng sau đã gật gù ngủ từ bao giờ.
Ngư Du ngồi ở ghế phụ, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Dường như cô đang chờ đợi điều gì đó nhưng một lúc lâu sau trong xe vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Đáy lòng tràn đầy thất vọng, Ngư Du hít một hơi thật sâu, tháo dây an toàn, mở cửa xe định bước xuống.
Mới đặt một chân xuống đất, cổ tay mảnh khảnh đã bị người kia nắm chặt.
Cô quay đầu đối diện với vẻ mặt hơi yếu ớt của Phó Ti Cẩn, cặp mắt đào hoa quyến rũ mang theo vài tia cầu xin hèn mọn.
"Cho anh một cơ hội nữa được không em? Chúng ta hãy quên hết tất cả và yêu lại từ đầu như một cặp đôi bình thường được không."
"..." Ngư Du không đáp lại, chỉ duỗi cánh tay còn lại không bị nắm đẩy tay anh ra.
Sắc mặt Phó Ti Cẩn tối sầm lại, cả người giống như một con chó to bị rớt xuống nước, vô cùng chật vật.
"Cốc cốc cốc..."
Cửa kính xe truyền đến tiếng gõ, Phó Ti Cẩn vô thức ngẩng đầu lên thì thấy Ngư Du mặc một chiếc váy màu lam thanh nhã, dáng người yểu điệu đứng bên ngoài cười dịu dàng với mình, vẻ mặt cô xa cách như đang nhìn người lạ.
"Hận hạnh được gặp anh, tôi tên là Ngư Du.
Không biết vị tiên sinh tốt bụng đưa tôi về nhà đây họ là gì?"
"Phó...!Phó Ti Cẩn."
(Hy: Mình giải thích xíu nha.
Mấy chương này chủ yếu là cảnh giữa Ngư Du và Phó Ti Cẩn nên mình gọi hai người là "anh" và "cô".
Khi cảnh Phó Ti Cẩn ở cùng với những người khác như Phó Hành, Cố Lan...!Thì mình chuyển về "hắn" nha ^^.)
***
N
gư Du ứng trên ban công lầu hai nhìn chiếc xe ở dưới từ từ chuyển động rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tinh Tinh, cô cười tủm tỉm quay người vào phòng.
Tiểu Tinh Tinh nói đúng.
Mình thích anh ấy, anh ấy cũng thích mình.
Vậy tại sao hai người không thể ở cùng một chỗ?
Giấc mộng tan vỡ cũng có khả năng lặp lại.
Lần này cô sẽ tự cầm vũ khí lên chiến đấu vì hạnh phúc của chính mình.
Khi Phó Ti Cẩn dẫn Tinh Tinh về đến nhà đã hơn mười giờ đêm.
Vừa mở cửa nhà ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, hắn cau chặt mày.
Tinh Tinh vừa bước vào đã đưa tay che mũi vẻ mặt chán ghét, hận không thể chạy nhanh ra ngoài.
"Thối quá thối quá."
Bé con rất ghét mùi rượu, điều này giống hệt với người mẹ trưởng thành của hắn.
Không phải mẹ hắn dị ứng với cồn mà chỉ đơn giản là không thích uống rượu và ghét mùi rượu.
"Tinh Tinh đi với dì bảo mẫu lên lầu tắm rửa trước được không?"
Bây giờ bố hắn không có nhà, nếu không cái tên trời đánh kia cũng không dám uống đến mức cả người nồng nặc mùi rượu lại vác mặt về nhà làm loạn.
"Không cần." Không ngờ Tinh Tinh không chỉ lắc đầu phản đối sự sắp xếp của Phó Ti Cẩn mà còn chủ động đi đến bên cạnh ghế salon, ngồi xổm xuống chọc chọc vào vật hình người đang nằm trên sàn nhà.
"Dậy mau, dậy mau, ông mặt trời chiếu đến mông rồi kìa!"
Phó Ti Cẩn: "..."
Bây giờ là ông trăng chiếu.
"Ừm...!Uống tiếp..."
Tửu quỷ bị chọc đến trở mình, mơ mơ màng màng vươn tay bắt lấy bàn tay nhỏ của Tinh Tinh bỏ vào miệng.
Hắn cắn một miếng phát hiện mùi vị này không đúng lắm, ngơ ngác ngẩng đầu thì đối diện với một khuôn mặt trẻ con giống hệt mẹ mình.
"Mẹ...!Mẹ..."
Rượu đã làm mờ ý thức của Phó Ti Thận, hắn không thể phân biệt được đâu là Tinh Tinh nhỏ đâu là Tinh Tinh lớn.
Đột nhiên hắn duỗi cánh tay ôm lấy eo Tinh Tinh, gào khóc.
"Mẹ...!Mẹ giấu An Nhiên ở đâu rồi? Con tìm mãi vẫn không thấy cô ấy, tìm rất lâu rất lâu rồi.
Mẹ, con cầu xin mẹ, cầu xin mẹ nói cho con biết cô ấy đang ở đâu đi...!Xin mẹ..."
Tinh Tinh luống cuống nhìn Phó Ti Thận đang ôm mình, do dự không biết nên đẩy hắn ra hay ôm lấy hắn.
Hình như Tiểu Thận đang rất đau lòng, nhưng Tinh Tinh lại không hiểu những gì hắn đang nói.
"Phó Ti Thận, mày tỉnh táo lại cho anh."
Phó Ti Cẩn đen mặt, bước đến kéo em trai mình ra khỏi người Tinh Tinh.
Cả người Phó Ti Thận lắc lư, say khướt liếc nhìn anh trai mình cười ngây ngô một tiếng, sau đó ngã xuống ghế salon ngáy to.
Ngủ say.
Phó Ti Cẩn xoa thái dương đang giật giật.
Không thể để Phó Ti Thận ngủ ở phòng khách được, nếu bố về mà nhìn thấy tên nhóc này biến thành cái dạng này thì ngày mai hắn chết chắc.
Thở dài bất lực, Phó Ti Cẩn cúi người đỡ em trai dậy rồi dìu lên lầu.
Tinh Tinh lon ton chạy theo sau, rất hiểu chuyện mà giúp đỡ con trai.
Phó Ti Cẩn đổ nước nóng thì bé đi lấy khăn mặt, Phó Ti Cẩn cởi giày cho em trai thì bé đắp chăn giúp.
Đến khi lo cho tên sâu rượu này xong, hai người đã mệt đến mức mồ hôi nhễ nhại.
Hai người không ai nói gì tự mình về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ là sáng hôm sau tỉnh lại, đập vào mắt hai người là con sâu rượu tối qua đã biến thành một con Erha ngốc nghếch.
"Aaa...!Tối qua ngủ ngon thật đấy."
Phó Ti Thận làm vài động tác kéo giãn cơ, tinh thần phấn chấn tràn đầy năng lượng.
Trái ngược với hắn là Phó Ti Cẩn, tối qua vì quá hưng phấn mà không ngủ được dẫn đến sáng nay tinh thần xa sút cả người mệt mỏi.
Tinh Tinh thì dứt khóa nằm lì trên giường.
Hôm nay không cần đi học, bé phải ngủ