"Thời gian cũng không còn sớm nữa, nhà tôi ngay gần đây.
Không thì Ti Cẩn qua nhà tôi ăn bữa cơm? Tôi bảo chị dâu cậu làm thêm mấy món ngon."
Cuộc trò chuyện vừa rồi nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Bây giờ đạo diễn Cao đã bắt đầu gọi thẳng tên Phó Ti Cẩn.
"Chuyện này..." Phó Ti Cẩn hơi do dự nhìn về phía Tinh Tinh, lại thấy hai bé gái mới quen đã thân thiết nắm tay nhau như hai chị em gái, cùng nhau đi dạo trên đường rất vui vẻ, hiển nhiên là không muốn phải xa nhau trong thời gian ngắn.
"Vậy thì làm phiền gia đình anh rồi."
"Ha ha ha...!Không phiền không phiền, hai người có thể đến là vinh hạnh của tôi!"
Vỗ vỗ vào vai Phó Ti Cẩn vài cái, Cao đạo diễn cười lớn dẫn Phó Ti Cẩn về nhà mình.
Nhà anh ta quả thực rất gần quán cà phê, đại khái là khoảng cách từ trên lầu xuống dưới lầu.
Ninh Ninh cũng có thể tự mình chạy về nhà.
"Tinh Tinh mau lên, chị dẫn em đến nhà chị chơi."
Ninh Ninh kéo tay Tinh Tinh chạy về phía trước, trực tiếp bỏ lại hai người lớn ở đằng sau.
"Chị ơi, chậm...!Chậm thôi."
Chân Tinh Tinh ngắn, lại không hoạt bát như Ninh Ninh, mới chạy được vài bước đã thở hổn hển.
"Em gái đi nhanh lên nào."
Ninh Ninh ngoài miệng thúc giục, nhưng chân thì dừng lại chờ Tinh Tinh thở xong rồi mới đi.
Lần này cô bé cố ý đi chậm hơn một chút.
Chăm sóc tiểu chân ngắn Tinh Tinh.
Nhà đạo diễn Cao ở trong một khu cư xá kiểu cũ không có thang máy, chỉ có thể leo cầu thang bộ.
May mà nhà anh ta chỉ ở tầng 3, leo lên cũng không mệt lắm.
"Ối!"
Tinh Tinh vốn đang theo Ninh Ninh leo cầu thang, không biết tại sao lại bất ngờ đụng phải một bức tường thịt, làm bé choáng váng cả đầu óc.
"Bạn nhỏ, cháu không sao chứ?"
Vai được người kia đỡ lấy, một giọng nói quan tâm truyền đến từ trên đỉnh đầu Tinh Tinh.
Thân thể nhỏ bé bất giác run một cái, Tinh Tinh nhỏ giọng đáp: "Không...!Không sao ạ."
Giọng sữa hơi run.
"Không sao là tốt rồi."
Người đàn ông bị Tinh Tinh đụng vào cười nhẹ, sau đó buông bé ra tiếp tục đi xuống lầu.
Hắn bước từng bước đi xuống cầu thang, lặng lẽ đi ngang qua người Phó Ti Cẩn và đạo diễn Cao.
Phó Ti Cẩn dừng chân, đột ngột quay đầu lại nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng dần dần đi ra
"Ti Cẩn?"
Thấy sắc mặt Phó Ti Cẩn tái nhợt, đạo diễn Cao lo lắng hỏi: "Cậu không thoải mái sao?"
"Không, không phải, do tôi nhận nhầm người thôi."
Miễn cưỡng mỉm cười, Phó Ti Cẩn cúi đầu bước nhanh.
Ở bên kia, Tinh Tinh được Ninh Ninh nắm tay dẫn đi, bàn tay nhỏ lạnh buốt, Ninh Ninh kỳ quái hỏi: "Em có lạnh lắm không?"
"Không lạnh." Tinh Tinh lắc đầu, tay sờ lên bụng: "Em chỉ hơi đói bụng thôi."
Rất hợp với tình hình, bụng nhỏ phát ra tiếng kêu ùng ục, làm cho Ninh Ninh và hai người Phó Ti Cẩn, đạo diễn Cao bật cười.
"Không được cười." Biết mình bị người ta cười nhạo, bé con tức giận mím môi.
Bảo bảo giận rồi, mấy người đừng hòng dỗ được bảo bảo.
"Ơ, còn nổi giận nữa?"
Đạo diễn Cao ôm lấy Tinh Tinh dỗ dành: "Bé ngoan đừng giận, về nhà chú sẽ bảo thím làm kem chiên thơm thơm giòn giòn cho cháu ăn nhé."
"Kem mà có thể chiên được ạ?" Không bị chảy ra sao.
Tinh Tinh chưa bao giờ nghe nói rằng có thể chiên kem, kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên là đươc rồi, miễn là ăn được thì cái gì cũng có thể cho vào nồi chiên."
Có vẻ như Cao đạo diễn là một fan hâm mộ trung thành của món chiên.
Khi đến trước cửa nhà, đạo diễn Cao chưa kịp gõ cửa thì Cao phu nhân đứng ở bên trong đã mở trước.
"Anh lớn vậy rồi còn đứng chắn ở cửa làm gì?"
Cao phu nhân ghét bỏ muốn đẩy Cao đạo diễn đang chắn đường ra thì bị tiểu khả ái trong ngực chồng mình hấp dẫn.
Cao phu nhân dừng lại một chút, giọng cao hơn lúc trước tám độ: "Cao Thông Quang, anh muốn chết hả, anh trộm đứa nhỏ này ở nhà ai, còn không mau mang trả lại cho người ta!"
Phó Ti Thận: "..."
Đứa nhỏ nhà tôi.
"Sao em lại nghĩ là anh trộm con người ta? Mà không phải là đứa bé tự nguyện theo anh về?"
Cao Thông Quang không phục hét lên, trong lòng cảm thấy tổn thương vì bị vợ nghi ngờ.
Kết quả là sau khi nghe anh ta nói như vậy Cao phu nhân còn sốc hơn, hét đến vỡ giọng: "Anh còn dụ dỗ con người ta!"
Phó Ti Cẩn: "..."
Tinh Tinh: "..."
Ninh Ninh: "..."
"Cái đó, mẹ..."
Ninh Ninh kéo ống tay áo mẹ mình, sẵn lòng giải thích hộ bố: "Đây là em bé nhà chú Phó, bọn họ đến nhà mình làm khách."
"A..." Cao phu nhân xấu hổ im lặng một lúc, chỉ vào cái chăn trong tay và vội vàng đi ra ngoài: "Mọi người mau vào nhà ngồi chơi, tôi xuống lầu phơi chăn mền."
Dáng vẻ chạy trối chết.
Sau lưng truyền đến tiếng cười nhạo không hề kiêng dè gì của đạo diễn Cao, Cao phu nhân âm thầm nghiến răng.
Cao Thông Quang, tối nay anh đừng mơ được về phòng ngủ!
Dưới sự đón tiếp nhiệt tình của đạo diễn Cao, Phó Ti Cẩn dẫn Tinh Tinh vào nhà chào hỏi.
Ông nội và bà nội Cao đều ở nhà, thấy có khách đến, hai lão nhân gia vội đứng dậy vào bếp pha trà, bưng hoa quả ra mời khách.
Nhưng bị Phó Ti Cẩn nhanh tay ngăn lại.
"Chú dì à, không cần phải phiền phức thế đâu.
Hôm nay chúng cháu đường đột đến đây đã quấy rầy mọi người rồi, không thể làm phiền hai người đi pha trà cho bọn cháu nữa đâu."
"Đã đến nhà thì chính là khách, chủ nhà chiêu đãi khách thì có gì mà phiền phức chứ?" Ông nội Cao không đồng ý định đi vào bếp, Phó Ti Cẩn vội vàng nháy mắt với Tinh Tinh.
Tinh Tinh hiểu ý ngay, lập tức bước lên ngọt ngào chào hỏi: "Cháu chào ông bà.
Cháu tên là Tinh Tinh, là đứa nhỏ nhà A Cẩn.
Năm nay cháu ba tuổi."
"Ôi, cô bé xinh xắn này ở đâu ra thế?" Bà nội Cao lập tức bị Tinh Tinh dễ thương lại hiểu chuyện thu phục, ngay cả ông nội Cao cũng thế.
Hai lão nhân gia vây quanh Tinh Tinh thỉnh thoảng lại nhét vào tay bé viên kẹo