"Tinh Tinh!"
Phó Ti Thận vội vàng rút khăn giấy lau quần áo cho Tinh Tinh, vừa lau vừa nhăn mày quở trách: "Sao lại bất cẩn như thế, bây giờ đổ hết lên người rồi không cảm thấy dính dính khó chịu hả."
Thì ra là Tinh Tinh làm đổ trà sữa, ngay cả Cố Lan ngồi bên cạnh cũng bị bắn lên người.
"Tinh Tinh xin lỗi." Tinh Tinh tội nghiệp nói.
Bé chỉ muốn lấy cốc trà sữa từ tay em trai, nhưng lại cầm không chắc tay nên làm đổ mất.
Kiếm Hiệp Hay
"Không sao, không trách bé con.
Bây giờ theo chú lên lầu thay quần áo nhé?" Phó Hành ôn nhu ôm lấy Tinh Tinh, vừa đi lên lầu vừa dỗ dành bé, tiện thể gọi Cố Lan đi luôn.
Quần áo Cố Lan cũng bị làm bẩn, đúng lúc dáng người của anh và Cố Lan tương tự nhau nên có thể cho hắn mượn đồ mặc tạm.
"Em có cảm thấy..." Phó Ti Cẩn nhìn em trai, kỳ quái nói: "Cuộc trò chuyện vừa nãy của bố và cậu hơi kì lạ không?"
Thật ra không chỉ mình cuộc nói chuyện không rõ ràng về tình cảm của bố hắn, mà ngay cả phản ứng của cậu cũng rất lạ.
Chỗ Phó Ti Cẩn ngồi trùng hợp nhìn thấy toàn bộ quá trình Tinh Tinh làm đổ trà sữa.
Không phải do Tinh Tinh sai.
Mà là do Tinh Tinh chưa cầm chắc Cố Lan đã buông tay khiến cho cốc trà sữa bị đổ, mà góc nghiêng cũng rất tinh tế, phần lớn đều đổ hết vào người cậu hắn.
Cậu hắn đang làm gì vậy?
Đang yên đang lành lại đổ trà sữa lên người?
Phó Ti Cẩn cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, đáng tiếc các trưởng bối rất ăn ý với nhau, không thể nói chuyện này trước mặt bọn hắn.
"Chỉ là trùng hợp thôi ha ha ha..."
Sau khi nghe anh trai phân tích, mắt Phó Ti Thận tối xuống trong nháy mắt rồi lập tức cười lúng túng, trả lời qua loa.
Chắc chắn em trai hắn đã biết được chuyện gì đó.
Phó Ti Cẩn nặng nề nhìn chằm chằm vào em trai: "Nói đi, em đang giấu anh cái gì?"
"Không có, em có gì mà phải giấu giếm anh chứ?" Phó Ti Thận nói dối đến líu cả lưỡi.
Hắn thầm ngạc nhiên trước sự tinh ý của anh trai, không ngờ anh ấy lại nhận ra hắn đang diễn.
"Anh mở công ty giải trí." Phó Ti Cẩn nói.
"Em biết."
Không phải ai cũng biết chuyện này à?
Không biết thì lên mạng tìm cũng biết.
Xét cho cùng anh trai hắn cũng không phải người kém cỏi, thường xuyên lên tạp chí kinh tế tài chính chiếm một vị trí trên bảng xếp hạng doanh nhân trẻ khoảng hai ba ngày.
Tuy nhiên Phó Ti Cẩn nói đến chủ đề này không phải để khoe khoang thành tích: "Biết rồi mà còn dám diễn kịch trước mặt anh?"
Phó Ti Thận cho rằng hắn mù sao? Kĩ thuật diễn rác rưởi* như thế mà cũng muốn qua mắt hắn?
*Nguyên văn là 辣鸡 /làjī/, tức gà cay.
Từ này dùng để chửi nhau vì nó đồng âm với 垃圾 /lājī/, tức rác rưởi.
"Anh hai, đừng hỏi nữa."
Chuyện này chắc chắn có liên quan đến chuyện hắn lấy trộm điện thoại của mẹ nên Phó Ti Thận tạm thời không dám nói với người khác.
Không phải hắn sợ bị mắng mà là hắn đã phát hiện ra một bí mật động trời, trước khi bí mật này được tiết lộ hoàn toàn, hắn sẽ tự mình điều tra.
Trước đó, hắn đã giấu mọi người cầm điện thoại của mẹ đi tìm người mở khóa.
Đặc biệt là không thể để cho anh trai hắn biết.
Phó Ti Thận cũng biết chuyện anh trai mình sắp ra nước ngoài chữa bệnh, nhưng cụ thể là bệnh gì thì không ai nói cho hắn.
Nhưng bệnh này ở trong nước không chữa được thì khẳng định là rất nghiêm trọng.
Hắn không muốn anh trai phải lo lắng.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của em trai, Phó Ti Cẩn trầm mặc một lúc rồi không hỏi nữa.
"Xin lỗi." Hắn vỗ vỗ bả vai Phó Ti Thận: "Có một số việc anh bây giờ không thể nói với mọi người, khi nào chuẩn bị xong, anh sẽ nói hết tất cả."
"Không phải..." Phó Ti Thận ngẩn ra: "Đây không phải là lời thoại của em sao?"
Sao lại có thể cướp đất diễn của hắn như thế!
Thời gian cũng không còn sớm, Phó Ti Cẩn mặc kệ tên em trai đang ngẩn người trên ghế, cầm lấy áo khoác rồi đi đến công ty.
Trước khi đi hắn phải xử lý hết chuyện của công ty để tránh xảy ra vấn đề gì lớn.
Cũng may việc hợp tác với đạo diễn Cao diễn ra rất thuận lợi, đoàn đội hai bên đều rất thuần thục, dù hắn không trực tiếp giám sát thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Nếu có chuyện gì xảy ra, đạo diễn Cao có thể tự giải quyết được.
Sau khi Phó Ti Cẩn rời đi, Phó Ti Thận vẫn còn ngây người ở đó.
Một lúc lâu sau hắn mới phản ứng lại: "Trong cái nhà này, ai cũng có bí mật nho nhỏ của riêng mình."
Kịch bản rất kích thích.
Lắc lắc đầu, thừa dịp bố còn ở trên lầu chưa xuống, Phó Ti Thận vội vàng giấu kín cái điện thoại trong túi rồi chuồn mất.
Bố còn chưa xử hắn vì tội đổ oan cho Tinh Tinh đâu, ai biết tí nữa bố có bất ngờ tính sổ với hắn không?
Phó Ti Thận không biết tâm trạng lúc này của mình là gì, chỉ cầm điện thoại lên mở khóa màn hình rồi lái xe đến thành phố Lâm.
Hắn lượn loanh quanh gần khu vực căn hộ của mẹ, tâm trạng lo lắng.
Hắn muốn gặp người đó, nhưng lại sợ nhìn thấy cô ấy, trong lòng hơi ủy khuất.
Tại sao ra nước ngoài du học mà không nói với anh một tiếng?
Tại sao khi gặp khó khăn lại không đến tìm anh?
Tại sao khi em quay về vẫn không đi tìm anh?
Tại sao...!Em...!
Một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mắt, Phó Ti Thận nhanh chóng dừng xe ở ven đường, luống cuống cởi dây an toàn, mở cửa xe xông ra ngoài.
"Nặng quá..."
An Nhiên hai tay xách hai túi đồ, thở phì phò đi về phía cửa tiểu khu.
Đều tại cô tham rẻ, thấy siêu thị giảm giá thì không nhịn được lao vào mua một đống đồ.
Kết quả là khi mua thì thích, về đến nhà mới hỏa tá tràng.
Hừ, cô mua bao nhiêu là đồ thế mà cái siêu thị chết tiệt kia lại không có dịch vụ giao hàng.
Tuyệt vọng hơn là hôm nay cô không đi xe đến!
An Nhiên không biết hôm nay mình giẫm phải cái vận rủi gì nữa.
Còn tốt hơn nữa là khoảng cách giữa nhà cô và siêu thị quá gần, gọi taxi thì tài xế cảm thấy đi đường ngắn không kiếm được bao nhiêu tiền nên không đến.
Làm hại cô phải tự mình xách theo một đống đồ, ngồi hai trạm xe buýt để về nhà.
Thấy sắp về đến tiểu khu, chỉ cần đi qua cổng nhờ chú bảo vệ xách giúp mấy thứ đến thang máy là được.
An Nhiên vừa nở nụ cười đắc thắng thì cánh tay mảnh khảnh bất ngờ bị ai đó kéo lại.
"An Nhiên!"
Lục cục cục...
Mấy củ khoai tây rơi ra khỏi túi mua sắm, lăn khắp bốn phía.
Nụ cười trên mặt An Nhiên dần cứng lại.
"Phó Ti Thận, anh muốn chết à!"
An Nhiên tiện tay cầm hành lá quất vào người Phó Ti Thận, đánh cho đến khi thở hổn hển mới dừng lại.
Phó Ti Thận hai tay che đầu, vừa lùi về sau vừa giải thích.
"An Nhiên, anh xin