"Đây là bạn trai cháu à, trông cũng đẹp trai đấy."
Ông chủ tiệm híp mắt nhìn Phó Ti Cẩn, cười khen ngợi.
"Không..." Bọn họ vẫn chưa thực sự quay lại.
Ngư Du vừa định phủ nhận quan hệ với Phó Ti Cẩn, đã bị hắn nắm lấy tay: "Em không giới thiệu những món nổi tiếng ở đây với anh sao?"
"Chàng trai, cậu muốn ăn ngon thì tới quán của tôi là đúng rồi đó, ở chỗ tôi có nổi tiếng với món bánh bao nhân thịt và bánh mì trứng, cậu có muốn ăn thử không?" Chủ quán nhiệt tình mời chào.
"Vâng, vậy chú làm cho chúng cháu hai phần bánh bao, hai phần bánh mì trứng, thêm ba cốc sữa đậu nành đi." Phó Ti Cẩn cười ôn hòa.
"Có liền." Ông chủ tiệm lập tức mở lồng hấp, gắp cho bọn họ hai cái bánh bao, làm sữa đậu nành rồi bưng lên.
Phó Ti Cẩn rất tự nhiên đẩy hai cốc sữa đậu nành đến trước mặt Ngư Du, còn mình chỉ uống một cốc.
Động tác lấy bánh bao của Ngư Du dừng lại một chút, rồi giả vờ như không nhìn thấy bẻ bánh bao thành hai nửa, đưa nửa lớn hơn cho Phó Ti Cẩn.
Cô thích uống sữa đậu nành, một mình cô có thể uống hai cốc.
Nhưng sau khi uống hết hai cốc sữa thì không thể ăn nhiều những món khác nên bình thường cô chỉ uống một cốc, rồi chọn một trong hai món bánh bao thịt hoặc bánh mì trứng.
Hôm nay có Phó Ti Cẩn ăn cùng, nên cô có thể ăn sáng theo cách mình thích.
Ngư Du cũng chỉ cắn một miếng bánh mì trứng, còn đâu đều do Phó Ti Cẩn giải quyết hết.
Sau khi ăn xong, Phó Ti Cẩn đặc biệt dặn chủ quán đóng gói cho mình mấy cái bánh bao thịt và bánh mì để mang về cho Tinh Tinh.
Đúng vậy.
Trong khi ăn sáng hắn đã suy nghĩ xong về hành trình hôm nay.
Đến nhà hắn.
Hắn muốn cho Ngư Du một danh phận chính thức trước khi đi.
Danh phận này không phải công bố mới bên ngoài, ở bên ngoài Ngư Du vẫn luôn là bạn gái của hắn.
Hắn muốn dẫn cô về nhà ra mắt bố mẹ và em trai, chính thức giới thiệu cô với người nhà.
"Giờ chúng ta đi đâu?"
Sau khi lên xe, Ngư Du hỏi Phó Ti Cẩn.
"Đến nhà anh."
Phó Ti Cẩn không đợi Ngư Du kịp phản ứng đã đạp chân ga, chiếc xe lao đi như một mũi tên rời khỏi dây cung.
"..." Đầu óc Ngư Du đình chỉ ba giây, cuối cùng cũng tiêu hóa xong lời nói của Phó Ti Cẩn.
Ngư Du mở to mắt không thể tin được, không dám động vào Phó Ti Cẩn đang lái xe, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản cô biểu đạt sự kháng cự của mình.
"Đến nhà anh? Như thế có quả đường đột không? Quan hệ bây giờ của chúng ta còn chưa xác định, với lại em còn chưa chuẩn bị tâm lý nữa, chúng ta không đi có được không?...Phó Ti Cẩn, anh có nghe em nói gì không đó!"
Ngư Du lảm nhảm một lúc lâu mới nhận ra Phó Ti Cẩn đang chăm chú lái xe không để ý đến mình, dù cô có tốt tính đến đâu cũng bị chọc giận.
Xe đang chạy bỗng dừng lại ở ven đường, Phó Ti Cẩn quay đầu sang, thâm tình nhìn thẳng vào mắt Ngư Du: "Anh yêu em."
Bị tập kích bất ngờ, khuôn mặt trắng nõn của Ngư Du lập tức đỏ bừng, mắt nhìn loạn khắp nơi, nhìn trời nhìn đất nhưng không dám nhìn Phó Ti Cẩn: "Đột...!Đột nhiên anh nói chuyện này làm gì?"
Có chuyện gì vậy nè?
Cô đã ở bên Phó Ti Cẩn nhiều năm như vậy, cho dù cô không cảm thấy chán ngấy thì tâm lý cũng nên thành thục hơn mới đúng.
Nhưng tại sao bây giờ tim cô lại đập loạn xạ thế này.
Kích động giống như thiếu nữ mới yêu lần đầu.
Giọng nói từ tính trầm thấp của Phó Ti Cẩn giống như bùa chú của quỷ vẫn quanh quẩn bên tai cô: "Em có yêu anh không? Anh muốn nghe lời nói thật lòng của em?"
"...!Yêu." Ngư Du im lặng một lúc lâu nhưng vẫn không thể lừa dối trái tim mình.
Nếu không yêu sao lúc trước cô phải ở cùng một chỗ với người đàn ông này, bây giờ lại phải chịu đựng những lời đồn đại nhảm nhí?
Phó Ti Cẩn nở nụ cười thật tươi, cúi đầu hôn mạnh lên môi Ngư Du rồi khởi động lại xe.
"Vậy chẳng phải xong rồi sao, anh yêu em, em cũng yêu anh.
Hai chúng ta đã yêu nhau lâu như thế, cũng nên đến lúc dẫn nhau về ra mắt bố mẹ hai bên bàn bạc chuyện sau này rồi đúng không."
Ra mắt bố mẹ rồi bàn bạc chuyện sau này?
Đính hôn? Hay kết hôn? Có phải Phó Ti Cẩn đang cầu hôn cô không?
Ngư Du cảm thấy đầu óc mình chắc chắn là bị nước vào nên mới chập mạch nặng đến mức bây giờ không thể thoát khỏi mớ suy nghĩ rối ren này.
Cô chỉ biết mình càng ngày càng đến gần Phó gia.
Ngư Du chưa bao giờ đến Phó gia, không phải Phó Ti Cẩn không cho cô đến mà là không cần thiết và cũng chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Nhưng cô vẫn biết Phó gia ở đâu, vì công việc nên cô đã đến khu vực gần Phó gia nhiều lần.
Nói ra cũng thật trùng hợp.
Ngư Du là thư ký của An Nguyên, chủ yếu phụ trách sắp xếp lịch trình cho anh ta, và xử lý một vài công việc nội bộ của công ty.
Thật ra về bản chất cô cũng coi như đã tham gia một nửa vào tầng lớp quyết sách của công ty.
Chức vụ của cô tương đối đặc biệt, nếu cô vẫn tiếp tục làm ở đấy thì một ngày đó trong tương lai sẽ có thể lên đến vị trí quản lý cấp cao của An thị.
Cho nên mỗi khi có các trường hợp quan trọng, An Nguyên đều dẫn cô đi cùng.
Không chỉ vì Ngư Du có tài giao tiếp, mà còn vì cô đã bạn trai, sẽ không có ý đồ với An Nguyên mà còn có thể giúp anh ta cản một số hoa đào nát.
Đương nhiên sau khi An Nguyên biết Phó Ti Cẩn là bạn trai của Ngư Du đã bỏ ngay hành vi lợi dụng cô làm bia đỡ đạn.
Không phải An Nguyên sợ Phó Ti Cẩn mà là anh ta không muốn để bạn gái của bạn thân đi chắn đạn hộ mình.
Mặc dù vậy, với tư cách là thư ký, Ngư Du không thể tránh khỏi việc thỉnh thoảng tham gia vào sinh hoạt của An Nguyên.
Nhưng chỉ ở mức độ giúp gửi một vài tài liệu quan trọng.
An Nguyên không sống ở An gia, năm ngoái anh ta đã chuyển đến gần khu biệt thự của Phó gia.
Từ cửa tiểu khu đi đến nhà An Nguyên phải đi qua Phó gia.
Có vài lần Ngư Du ngẫu nhiên nhìn qua lan can sắt ở cổng, thấy được người bên trong.
Cô đã từng đứng từ xa nhìn mẹ của Phó Ti Cẩn.
Đó là một người phụ nữ khí chất cao quý thành thục.
Lúc ấy bác gái đang tưới hoa, mỗi cử động đều toát lên vẻ tao nhã ung dung.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể khiến nhiều người phụ nữ xấu hổ về bản thân.
Ngư Du cũng không ngoại lệ, mỗi khi cô nhìn thấy bác gái, trong lòng đều cảm thấy tự ti.
Cô không có đủ tự tin để nghĩ rằng mối quan hệ giữa mình và Phó Ti Cẩn có thể nhận được sự đồng ý của vị phu nhân tôn quý này.
Cho nên bây giờ...
Cô sẽ phải gặp người đó sao?
Thấy sắp đến cửa tiểu khu, Ngu Du chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức túm lấy cánh tay Phó Ti Cẩn: "...!Anh chờ một chút, em chưa mua quà.
Lần đầu tiên đến