"Nhiên Nhiên!"
Một giọng trẻ con phấn khích vang lên, ngay sau đó An Nhiên có cảm giác chân mình bị siết chặt, một bánh bao nhỏ đang bám lấy không buông.
Cô ấy cúi đầu, ngây ngốc nhìn khuôn mặt nhỏ vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt, suýt chút nữa thốt lên một tiếng dì Tinh.
Cũng may lý trí còn sót lại nói cho cô ấy biết, dì Tinh là một người phụ nữ trưởng thành khoảng bốn mươi tuổi, chứ không phải tiểu đậu đinh bốn tuổi đang ôm chân mình.
Có khi còn chưa được bốn tuổi?
Cô ấy không nhạy bén với phương diện tuổi tác của người khác cho lắm.
"Em..."
An Nhiên cảm giác đầu ngon tay mình đang run lên, muốn chạm vào đứa trẻ trước mặt, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác khiếp sợ.
"Nhiên Nhiên ơi."
Tiểu tâm tư của Tinh Tinh không phức tạp như người lớn, bé vui vẻ vươn bàn tay nhỏ cầm lấy bàn tay An Nhiên dán lên khuôn mặt sữa của mình, còn thật mật cọ cọ.
Ngư Du thấy vậy thì tò mò đẩy đẩy tay Phó Ti Cẩn: "Tinh Tinh từng gặp bạn gái của em trai anh rồi à."
Tuy người ta tự giới thiệu là bạn gái cũ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy hai người này là quan hệ bạn trai bạn gái.
Những ai từng trải, chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu.
"Chưa gặp..." Ánh mắt Phó Ti Cẩn phức tạp.
Hắn dám khẳng định, trước đây Tinh Tinh chưa từng gặp cô gái tên An Nhiên này.
Thật ra không chỉ mình Phó Ti Cẩn, ánh mắt Phó Hành cũng tối đi rất nhiều.
Nhưng dù sao anh cũng nhiều tuổi hơn con trai, trên mặt không có biểu lộ gì, chỉ ôn hòa vẫy vẫy tay với Tinh Tinh: "Tinh Tinh lại đây lấy hành lý."
Đây là câu nói đầu tiên của hai người sau khi giận dỗi, Tinh Tinh ngoan ngoãn đáp lời: "Dạ."
Bé buông chân An Nhiên ra, chạy về phía Phó Hành, tự mình kéo cái vali màu hồng đang để bên cạnh chân anh.
Ánh mắt An Nhiên vẫn luôn nhìn theo Tinh Tinh mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, đặc biệt là sau khi biết tiểu cô nương này cũng tên là Tinh Tinh thì tim càng chấn động hơn.
Một cảm giác khó tin hiện lên trong đầu.
Lúc sắp tìm ra câu trả lời, Phó Ti Thận lại đột nhiên nắm chặt lấy tay cô ấy: "An Nhiên."
"Hả?" An Nhiên quay đầu theo bản năng thì bị một đôi môi ấm áp in lên mặt.
"Anh điên hả!" An Nhiên đỏ mặt đánh Phó Ti Thận một cái, "Mọi người đang nhìn đấy!"
Đặc biệt là còn có trưởng bối ở đây, cái tên này có biết xấu hổ là gì không vậy?
"Em cứ nhìn người khác làm gì thế? Nhìn anh đây này, anh rất đẹp trai."
Phó Ti Thận cố ý thu hút sự chú ý của An Nhiên.
Vốn dĩ Phó Ti Thận và An Nhiên đến muộn, mất thêm một chút thời gian nói chuyện, thấy thời gian ngày càng eo hẹp, Phó Hành lập tức thông báo xuất phát.
Ngay cả An Nhiên cũng đi cùng bọn họ.
Chỉ thêm một vé khoang hạng nhất, không có chuyện gì lớn.
Tại sân bay.
Sau khi làm thủ tục kiểm tra an ninh, Ngư Du giữ lời hứa dẫn Tinh Tinh đi mua bánh kem.
Thấy vậy, An Nhiên chủ động đứng dậy đi cùng hai người.
"Đúng lúc em cũng muốn mua một chai nước, chúng ta đi chung đi."
Thấy cô ấy cười nói có vẻ hiền lành, Ngư Du cũng không từ chối, chỉ có thể để cô ấy đi cùng.
Lên máy bay không được phép mang quá 100 ml nước, nhưng nếu đó là nước mua ở sân bay sau khi kiểm tra an ninh thì được phép mang theo.
Chuyến bay quốc tế của bọn họ là chuyến bay thẳng, toàn bộ hành trình mất 9 tiếng, tuy trên máy bay có tiếp viên hàng không đưa đồ uống, nhưng có chuẩn bị vẫn hơn.
Hai cô gái dẫn Tinh Tinh đếm tiệm bánh ngọt mua bánh kem trước.
Tiệm này có rất nhiều loại bánh, mỗi cái đều được làm rất tinh xảo, khiến người ta khó lựa chọn.
"Tinh Tinh thích cái nào?" Ngư Du ngồi xổm xuống ngang với Tinh Tinh, ôn nhu hỏi.
"Em không biết." Tinh Tinh xoắn xuýt, lông mày cũng nhíu lại.
Hai người đều gặp khó khăn trong việc lựa chọn, cuối cùng vẫn là An Nhiên giúp hai người quyết định: "Vậy thì chọn bánh mousse xoài đi, Tinh Tinh thích ăn đồ ngọt."
Với lại dì Tinh bị tụt huyết áp, ăn nhiều đường sẽ tốt cho cơ thể.
An Nhiên thầm nói thêm trong lòng.
Quả nhiên, bánh mousse xoài ngọt lịm lập tức lấy được lòng Tinh Tinh, cô nhóc vừa ăn lắc cái đầu nhỏ, đong đưa bàn chân.
Cái bánh rất nhỏ, còn chưa to bằng cái bàn tay người lớn, Phó Hành nhìn thấy cũng không nói gì, xem như là ngầm đồng ý.
Chờ Tinh Tinh ăn xong bánh kem, cũng đến giờ lên máy bay.
Những chỗ ngồi trong khoang hạng nhất, hơn một nửa đều do bọn họ chiếm giữ.
Tinh Tinh được xếp ngồi cạnh Phó Hành, Phó Ti Cẩn và Ngư Du ngồi sau lưng bọn họ, còn Phó Ti Thận và An Nhiên thì ngồi chếch đối diện, đúng lúc chéo với Tinh Tinh, An Nhiên chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Tinh Tinh.
Thỉnh thoảng cô ấy nhìn về phía Tinh Tinh, động tác rất nhỏ nhưng vẫn bị Phó Ti Thận phát hiện.
Phó Ti Thận bất an di chuyển thân thể, muốn dời lực chú ý của An Nhiên, nhưng không thành.
Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ càng làm cho An Nhiên nghi ngờ hơn, nên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hành trình lần này quả là tra tấn, khi xuống máy bay, Phó Ti Thận có ảo giác sống sót sau tai nạn.
Bọn họ được người của Phó Hành đón tiếp và đưa đến khách sạn đã đặt sẵn để nghỉ ngơi.
Ngay cả hành lý còn chưa lấy ra, Phó Hành đã đem Tinh Tinh giao cho con trai nhỏ, còn mình thì vội vàng dẫn con trai lớn ra ngoài, Ngư Du là bạn gái Phó Ti Cẩn nên cũng đi theo.
"Bọn họ đi đâu vậy?"
Phó Ti Thận khó hiểu nhìn mấy bóng lưng đang đi xa.
Hắn thật sự cho rằng gia đình mình đến đây đi du lịch.
An Nhiên lắc đầu, không muốn quan tâm đến tên ngốc này nữa, dẫn Tinh Tinh về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
Trên máy bay mọi người không được nghỉ ngơi thoải mái, bây giờ ai cũng cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn tắm nước nóng rồi lên giường ngủ một giấc.
Có thể là tắm nước nóng quá thoải mái, Tinh Tinh đong đưa cơ thể, đầu nhỏ lắc lư, An Nhiên nhìn mà không nhịn được cười.
Trong phòng tắm không có người ngoài, An Nhiên chăm chú nhìn vào người Tinh Tinh, đột nhiên mở miệng hỏi dò: "Dì Tinh?"
"..." Tinh Tinh không đáp lại làm cho An Nhiên khó nén sự thất vọng.
Cô ấy nhanh chóng tắm cho Tinh Tinh, sau đó ôm bé đi ngủ.
Phó Hành đặt ba phòng xép, bên trong giống như một căn hộ.
Ngoại trừ phòng của anh và Tinh Tinh là một phòng ngủ và một phòng khách, thì hai phòng còn lại đều là hai phòng ngủ một phòng khách.
Dù có là người yêu, cũng không thể để bọn họ ngủ cùng nhau được.
An Nhiên rất cảm ơn sự chu đáo của chú Phó.
Nếu bây giờ để cho cô ấy ngủ cùng một cái giường với Phó Ti Thận, cô sẵn sàng xuống quầy lễ tân đặt