Editor: DiiHy
Số từ: 2509
-----------------o0o-----------------
Bữa tối Phó Hành làm rất phong phú, món chính là mì trộn rau củ giàu dinh dưỡng, bên trong là cà rốt, súp lơ xanh cùng với thịt gà xé nhỏ.
Hương vị rất vừa miệng, là món Tinh Tinh thích ăn.
Ngoài ra còn có những món ăn kèm khác, một bát canh hầm thuốc được nấu riêng, một đĩa rau xào thịt và một đĩa cá hấp.
Phó Hành mang đến rất nhiều món, xem ra anh cũng cân nhắc đến hai người vất vả ở lại bệnh viện chăm sóc Tinh Tinh nên tiện thể làm đồ ăn cho bọn họ luôn.
"Tinh Tinh muốn ăn gì?"
Bách Kỳ Ngọc cầm đũa lên, vụng về đút cơm cho Tinh Tinh.
Trước đây anh chưa từng làm loại công việc đòi hỏi tỉ mỉ như thế này. Dù dạo này có nhận chăm sóc Niên Cao giúp anh trai và chị dâu, nhưng thằng bé đã tự ăn cơm được nên không cần anh phải đút.
Vì thế đối với Bách Kỳ Ngọc mà nói việc đút cơm cho người ta chẳng khác gì con gái mới về nhà chồng, luống cuống tay chân.
Anh ta căng thẳng đến suýt chút nữa gắp miếng cà rốt lên mặt Tinh Tinh.
"Chú để Tinh Tinh tự ăn đi."
Bé con vốn muốn ngoan ngoãn ngồi chờ người ta đút cơm, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Với sự cẩn thận của Phó Hành tất nhiên sẽ không quên mang cho Tinh Tinh bộ đồ ăn dành riêng cho trẻ con.
Sau khi nhận lấy bộ đồ ăn, Tinh Tinh tự mình xúc cơm ăn, động tác rất gọn không còn vương vãi khắp sàn như trước nữa.
Công cụ đút cơm hình người - Bách Kỳ Ngọc chỉ còn tác dụng gắp cho Tinh Tinh món bé muốn ăn.
Khi ăn cơm xong, tuy Tinh Tinh không cảm thấy có gì khác thường, nhưng Bách Kỳ Ngọc lại thấy mệt hơn cả khi đi làm nhiệm vụ ba ngày ba đêm không ngủ.
Bên này ăn xong thì Cố Lan bên kia cũng dọn dẹp xong, một lần nữa ôm Tinh Tinh về giường nghỉ ngơi.
Nhưng lần này Tinh Tinh không muốn nằm nữa, bé thậm chí còn không muốn ở lại bệnh viện.
"Em trai à, Tinh Tinh hết ốm rồi, chúng ta về nhà được không?"
Cô nhóc năn nỉ Cố Lan đưa mình về nhà, sợ anh không tin, bé còn nhảy lên mấy cái, thể hiện mình không sao.
Thực ra sau khi đổ mồ hôi, cơn sốt của Tinh Tinh đã rút lui, cũng không còn hoa mắt chóng mặt, chỉ là giọng nói vẫn mang theo chút âm mũi.
Bệnh vặt này qua một giấc ngủ thì sẽ khỏi thôi.
"Tinh Tinh ngoan, chúng ta cứ ở đây một đêm đã, ngày mai sau khi bác sĩ kiểm tra xong mà không có việc gì nữa thì chúng ta xuất viện."
Cố Lan sờ đầu Tinh Tinh trấn an, không đồng ý yêu cầu xuất viện của bé.
Bên kia, Bách Kỳ Ngọc cất điện thoại, hơi ngẩng nói với Cố Lan: "Lát nữa