Editor: DiHy
---------------------o0o------------------
Lúc ăn xong bánh trôi cũng đã mười rưỡi tối, quá thời gian đi ngủ thường ngày của Tinh Tinh từ lâu.
Cố Lan đứng dậy thu dọn bát đũa đặt vào bồn rửa tay, ngày mai sẽ có người đến dọn. Trước khi bế Tinh Tinh lên phòng còn thúc giục lão quản gia đi nghỉ ngơi sớm.
Người quản gia già phất tay, ý bảo bọn họ đi trước.
"Nhị thiếu gia cứ dẫn đại tiểu thư đi nghỉ ngơi đi, phòng ngủ của hai người đều có người làm quét dọn mỗi ngày nên rất sạch sẽ. Bà muốn ngồi đây một lúc đã, người già hay bị mất ngủ, giờ này cũng có ngủ được đâu."
Cố Lan nhìn ra ngoài thấy có mấy bảo tiêu đi tuần tra trong khuôn viên, lão quản gia ở đây cũng không tính là không có ai để ý, nên anh yên tâm dẫn Tinh Tinh về phòng ngủ.
"Tinh Tinh chúc bà quản gia ngủ ngon đi." Anh xốc xốc người Tinh Tinh bảo bé nói tạm biệt.
"Bà quản gia ngủ ngon ạ." Tinh Tinh lắc lắc cánh tay, giọng sữa mềm mại như đường.
"Được rồi. Đại tiểu thư cũng nên đi ngủ sớm một chút."
Lão quản gia cười vẫy tay với Tinh Tinh, nhìn theo cô bé được Cố Lan ôm đi.
Giờ đây trong phòng bếp tối om chỉ còn một mình người quản gia già, bà nhìn quanh căn phòng trống trải rồi chợt thở dài, giọng nói già nua mang theo nỗi cô đơn khó tả.
"Đại tiểu thư, cô không thích ăn bánh trôi bà quản gia làm nữa sao?"
Không gian yên tĩnh lại càng thêm trầm mặc, chỉ còn một bát bánh trôi chưa ai đụng đến làm bạn với bà lão.
Sáu viên bánh trôi mạp mạp trắng trẻo lặng lẽ chen chúc nhau trong bát, giống như những viên ngọc thạch được người kì công mài nhẵn bóng tròn trịa. Nước canh sóng sánh, năm viên ngọc thạch lặng lẽ nằm yên.
***
Nhà họ Cố rất lớn, toàn bộ khu tổ trạch có thể so sánh với tòa tứ hợp viện cao cấp, bên trong có đình viện, hòn núi giả đồ sộ, có bể bơi và khu biệt thự để ở.
Nhà chính năm tầng nằm ở giữa khuôn viên chủ yếu dành cho người nhà họ Cố và khách đến chơi ở lại. Bên cạnh là một căn nhà nhỏ ba tầng, là nơi ở của người làm trong Cố gia.
Phòng bếp là nơi nhiều khói lửa nên được xây độc lập bên ngoài, cách tòa nhà chính không xa.
Toàn bộ tổ trạch đều rất yên tĩnh, làm lộ ra sự giàu sang phú quý, đủ để thấy tổ tiên Cố gia không phải là một gia tộc đơn giản.
Bởi vì thế hệ này Cố gia chỉ còn lại ba bốn người, hơn nữa lại thường xuyên ở bên ngoài, nên tổ trạch có vẻ hơi trống rỗng, thiếu nhân khí.
Nếu không phải Cố Lan lớn lên từ nhỏ ở đây, hiểu biết tường tận từng ngóc ngách nơi này, cảm nhận được sự quen thuộc, chứ với cái không khí u ám này sẽ có người tưởng rằng mình đang đi vào một ngôi nhà ma.
Chưa kể đến tổ trạch được xây dựng theo phong cách cổ xưa, rất thích hợp để quay phim tài liệu.
Phòng ngủ của anh và Cố Tinh Tinh nằm trên lầu ba.
Tầng một của biệt thự là sảnh tiệc và phòng khách. Tầng hai là phòng dành cho khách và một số phòng chức năng. Tầng ba trở lên chủ yếu là nơi sinh hoạt của chủ nhà.
Tầng thượng là khu vườn treo cùng với một bể bơi nhỏ. Đây là nơi yêu thích nhất của Cố lão phu nhân khi còn sống, nhưng bây giờ lại biến thành bãi đất hoang không ai đoái hoài đến.
Về cơ bản tầng thứ tư là nơi của các trưởng bối Cố gia, Cố lão gia tử, Cố lão phu nhân, ngay cả phòng của người bác cả đã qua đời và Cố Ngôn Dư đều ở tầng bốn.
Còn tầng ba hoàn toàn là thiên hạ của Cố Lan và Cố Tinh Tinh.
Vừa bước chân lên tầng ba, Cố Lan đã nhìn thấy một đường phấn trăng kéo dài từ lối lên cầu thang.
Nhớ lại nguồn gốc của đường phấn này, đôi môi mỏng bất giác giật giật, cổ họng khẽ rung lên, tiếng cười trầm thấp tràn ra từ kẽ răng: "Không ngờ cái này vẫn còn."
Tinh Tinh khó hiểu nhìn Cố Lan tự nhiên bật cười, cái đầu nhỏ hơi nghiêng nghiêng: "Em đang cười gì vậy?"
"Cười chúng ta, hồi đó rất ngây thơ."
Anh lưu luyến nhìn theo đường phấn xiêu xiêu vẹo vẹo, vẻ mặt đầy hoài niệm. Anh vẫn còn nhớ rõ năm đó mình đã nằm sấp trên nền nhà bao lâu để vẽ ra cái đường phấn này.
Thực ra đây được gọi là Vĩ tuyến 38, thường xuất hiện trên bàn của mấy đứa học sinh tiểu học.
Cố Tinh Tinh có ý thức lãnh địa rất mạnh. Cô không cho tiểu Cố Lan tự tiện vào phòng mình.
Có một lần, tiểu Cố Lan bị cô chọc tức, vì để chọc giận chị gái, cậu bé đã cố tình vào phòng Cố Tinh Tinh, và. . .
Bẻ hết tất cả son môi của cô!
Thậm chí còn vẽ lên ga trải giường trắng tinh mới được giặt.
Thử nghĩ mà xem, Cố Tinh Tinh vừa đi học về đã phải đối mặt với cảnh tượng máu me loang lổ này. . .
Sợi dây lí trí liên tục đứt thành nhiều mảnh không thể cứu chữa.
Lúc đầu tiểu Cố Lan còn dương dương tự đắc cho rằng mình đã trả thủ thành công, cậu đã hoàn toàn quên mất hai chị em tuổi tác chênh lệch dẫn đến giá trị vũ lực cũng cách xa, để cho cái mông nhỏ của mình bị đánh đến nở hoa.
Sau khi đánh xong Cố Tinh Tinh tức giận chỉ tay vào mũi Cố Lan gào lên: "Sau này mi không được phép bước bào phòng chị nửa bước, nếu mà để chị thấy mi một lần sẽ đánh mi một trận!"
Có thể là bị trạng thái nổi giận đùng đùng của bà chị gái hù dọa, hoặc cũng có thể là do tâm lý phản nghịch nổi dậy.
Năm ấy tiểu Cố Lan mười tuổi với cặp mông sưng đỏ bò rạp trên mặt đất, rưng rưng nước mắt vẽ ra đường ranh giới này và tuyên bố.
"Từ nay về sau, bên này là của tôi, bên kia là của chị, ai mà bước vào đại bàn của đối phương một bước, người đó là chó con."
Ngay sau đó. . .
Cố Tinh Tinh khoanh tay trước ngực, cặp mắt đào hoa chăm chú nhìn tiểu Cố Lan, đôi môi đỏ mọng chậm rãi cong lên: "Gâu gâu."
Tùy tiện kêu hai tiếng, ngay sau đó ở trước mặt Cố Lan giẫm đạp lên đường vĩ tuyến cậu vừa vẽ.
Cuối cùng còn cười mỉa mai: "Chỉ có con nít mới đi tuân thủ hiệp ước ngu ngốc như vậy."
Tiểu Cố Lan: ". . ."
Cậu nhóc tức đến phát khóc, la lối om sòm mặc cho người làm trong nhà thay phiên nhau dỗ dành.
Cố Tinh Tinh