Editor: DiiHy
----------------------o0o---------------------
Nửa đêm, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Trình Tiêu Tiêu nãy giờ vẫn trằn trọc không ngủ được vội vàng bật dậy nghe điện thoại, không biết bên kia nói gì mà mặt mũi cô ta dần trở nên dữ tợn.
Ả cúp điện thoại, ngay lập tức mở trình duyệt không ngừng tìm kiếm tin tức.
"Bốp!" Chiếc điện thoại đáng thương bị chủ nhân hung hăng ném vào góc tường vỡ thành nhiều mảnh không còn nguyên vẹn.
Trinh Tiêu Tiêu gắt gỏng đi lại quanh giường mấy vòng, đột nhiên cô ta xoay người nhấc điện thoại bàn bấm một dãy số gọi đi.
"Tút tút..." Một lúc sau người bên kia mới chậm chạm nhấc máy: "Có chuyện gì?"
Đó là một giọng nam trầm thấp khàn khàn, nếu nghe kỹ vẫn có thể phát hiện ra chủ nhân của giọng nói này không thể nào là người trẻ tuổi.
Hắn nhất định đã có tuổi, trong giọng nói cho thấy sự từng trải của năm tháng.
"Chuyện em bôi đen Cố Tinh Tinh đã thất bại, hướng gió trên mạng đã đảo ngược, hơn nữa bây giờ Cố thị và Phó thị muốn đồng thời khởi kiện em." Sau khi cơn giận nguôi đi, Trình Tiêu Tiêu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Mục đích cô ta gọi cuộc điện thoại này, chỉ muốn người bên kia giúp mình thoát khỏi sự việc lần này càng sớm càng tốt.
Hiện giờ đầu óc Trình Tiêu Tiêu rất tỉnh táo, cô ta biết rõ rằng một khi bị Phó thị và Cố thị liên thủ đối phó thì ngay cả một cơ hội lật người cũng không có.
"Hình như tôi không bảo cô đi bôi đen cô ta thì phải. Cô có biết hành động này của mình rất dễ để lộ dấu vết?" Giọng nói bên kia lộ ra sự bất mãn.
Trình Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, ngay lập tức nhận lỗi: "Đúng, đây đều do em tự quyết định, là em chướng mắt con tiện nhân kia nên nhất thời nóng vội, anh có thể giúp em lần này được không?"
Trình Tiêu Tiêu biết rõ bản chất đối phương nên sau một giây yếu thế, cô ta lập tức lạnh giọng uy hiếp: "Ông hiểu tôi mà, một khi tôi bị bắt thì sẽ không có lòng hảo tâm giúp ông giữ bất cứ bí mật nào hết."
"Ồ, cô muốn phản bội tôi?"
Trọng nói xen lẫn hứng thú, dường như người kia cảm thấy lời uy hiếp của Trình Tiêu Tiêu rất thú vị, nhưng không hề tâm.
"Sao em dám chứ?" Trình Tiêu Tiêu lập tức dịu giọng, nũng nịu dỗ dành: "Anh Hàn, anh giúp em lần này đi."
Có lẽ vì Trinh Tiêu Tiêu còn giá trị lợi dụng, người bên kia đã bị thuyết phục: "Coi như cô còn chút hữu dụng, nhưng cô nhớ rõ cho tôi, nếu còn có lần tiếp theo. . ."
Sau khi nghe được sự đồng ý của người bên kia, vẻ mặt Trình Tiêu Tiêu tràn đầy vui mừng, nhanh chóng cam đoan: "Anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ nghe theo anh, không có lần thứ hai!"
Vừa dứt lời, cô ta lại cẩn thận hỏi: "Anh Hàn, chuyện lần này, anh định giúp em thế nào?"
"Sao tôi phải giúp cô?" Người bên kia cười khẽ, không đợi Trình Tiêu Tiêu trở mặt đã nói tiếp: "Bị cáo bôi đen Cố Tinh Tinh là người nổi tiếng trên mạng, có liên quan gì nhà thiết kế Trình sao?"
"Đúng vậy nha, bọn họ vốn không biết em là ai, khi liên hệ với bọn họ em cũng dùng thân phận giả, việc những người đó làm sao có thể liên quan đến em chứ?"
Sau khi được nhắc nhở, Trình Tiêu Tiêu cuối cùng cũng cười một cách thoải mái.
"Nếu không sao thì sau này ít liên hệ với tôi đi, cũng phải giấu kỹ những chuyện kia."
Người thần bí cười khẽ, dứt khoát cúp điện thoại, sờ chiếc điện thoại trong tay và lẩm bẩm: "Tương tự, Trình Tiêu Tiêu cô xảy ra chuyện gì cũng đâu liên quan đến tôi?"
---
Phó Hành và Cố Lan đã dày công chuẩn bị kĩ lưỡng cho đợt sóng phản kích này, nên tất nhiên sẽ không để cho kẻ đứng sau có cơ hội chạy thoát.
Đụng phải hai ngọn núi lớn, vài người nổi tiếng trên mạng đã đưa ra tất cả chứng cứ có người dùng tiền yêu cầu họ làm chuyện này, cũng lập tức xoá bài viết, công khai xin lỗi.
Ảnh chụp màn hình tin nhắn chuyển khoản bọn họ đưa lên đã xác nhận có người cố tình mua thủy quân bôi đen Cố Tinh Tinh. Lần theo đường dây này để kiểm tra cho thấy, những tài khoản liên hệ với mấy người nổi tiếng này đều là ID giả, không tra ra người đứng sau.
Tuy nhiên tài khoản ngân hàng thì không làm giả được, trực tiếp điều tra thông tin bên phía ngân hàng thì nhanh chóng tìm ra một người bị tình nghi -- Trình Chiêu Đệ.
"Trình Chiêu Đệ?" Nhận được kết quả ngoài dự đoán, Phó Ti Thận ngạc nhiên hỏi: "Đây là ai?"
"Mẹ ruột của Trình Tiêu Tiêu." Bách Kỳ Ngọc nói.
"Đúng vậy không? Bản thân bà ta làm ra loại chuyện này còn kéo mẹ ruột mình xuống nước cùng. Người đàn bà này có phải là người không vậy?" Phó Ti Thận không dám tin.
"Dữ liệu cho thấy, Trình Tiêu Tiêu không phải do Trình Chiêu Đệ nuôi dưỡng. Nói chính xác là cô ta bị Trình Chiêu Đệ bỏ rơi, sau đó mới được bố mẹ nuôi hiện tại nhận nuôi. Trùng hợp là bố mẹ nuôi này đều là họ hàng xa của mẹ ruột cô ta, cùng mang họ Trình."
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, sau khi xác định mục tiêu, Phó Hành đã điều tra toàn bộ tư liệu về Trình Tiêu Tiêu.
"Vậy không phải càng kì lạ hơn ạ? Trình Chiêu Đệ đã bỏ rơi Trình Tiêu Tiêu thì sao có thể để cho bà ta chạm vào thẻ ngân hàng của mình."
Phó Ti Thận vẫn không hiểu.
"Đây mới là điểm mấu chốt. Hai mươi năm trước Trình Chiêu Đệ đã bị liệt do trúng gió, chỉ có thể dựa dẫm vào đứa con gái duy nhất Trình Tiêu Tiêu. Vì vậy cô ta thuận lý thành chương tiếp quản tất cả tài sản của mẹ ruột, bao gồm cả đồ cá nhân của Trình Chiêu Đệ."
Vậy nên thẻ ngân hàng của Trình Chiêu Đệ rơi vào tay con gái là chuyện bình thường.
Cố Lan cầm cần câu mèo* lắc lắc trước mặt Tinh Tinh, nhóc con lập tức bị những chiếc lông vũ sặc sỡ trên đó thu hút, cái đầu nhỏ liên tục lắc lư theo.
*Cần câu mèo:
Sau khi xác định mục tiêu, bàn tay nhỏ chuẩn bị vươn lên bắt!
Với bàn tay ngắn ngủn của Tinh Tinh thì bắt hụt là chuyện đương nhiên, cơ mà bé không chịu thua liên tục bắt tiếp mấy lần, nhưng đừng nói là bắt được lông vũ, ngay cả chạm vào cũng chưa chạm được.
Cô nhóc tức đến phồng má, khuôn mặt trắng trắng tròn tròn y như chiếc bánh bao.
Bên cạnh có tiếng cười trầm thấp vang lên, Tinh Tinh trừng mắt nhìn qua thì thấy mấy người lớn đang nghiêm túc thảo luận về chủ đề mà bé nghe không hiểu, không có ai đang cười cả.
Không ai cười nhạo Tinh Tinh?
Tinh Tinh hoang mang gãi đầu, ánh mắt lại bị cần câu mèo thu hút.
Trẻ con rất dễ bị thu hút bởi những thứ có màu sắc rực rỡ, hơn nữa còn rất thích chơi với những thứ như vậy.
Tinh Tinh khởi động chuẩn bị bước vào trò chơi bắt lông vũ lần nữa.
Nhưng không chờ bé động tay, cây cần câu mèo trong tay Cố Lan đã bị bà quản gia tịch thu: "Đại tiểu thư là người, không phải là mèo, nên không thể trêu cô ấy như vậy!"
Mặc dù trêu chọc Tinh Tinh và trêu chọc mèo đều đáng yêu như nhau, nhưng đây không phải là cái cớ để ngững người lớn vô lương tâm này đùa giỡn với trẻ nhỏ.
"Bà quản gia!"
Dạo này Tinh Tinh rất thích gặp bà quản gia, bởi vì mỗi lần bà xuất hiện đồng nghĩa với việc bé lại có món ngon để ăn.
"Đại tiểu thư, bà mới làm bánh pha lê, chúng ta qua bên này ăn nhé." Bà quản gia để khay trong tay xuống, Tinh Tinh lập tức bò đến.
Cô nhóc ngại đứng dậy nên trực tiếp đi đường bằng bốn chi luôn.
Cũng may để tiện cho bé hoạt động, sàn phòng khách được trải thảm lông xù mềm mại thoải mái, dù Tinh Tinh có ngã cũng không bị thương.
Thời tiết lạnh như vậy, bà quản gia tất nhiên sẽ không làm đồ ăn bằng đá lạnh cho Tinh Tinh ăn, mặc dù cái tên bánh pha lê nghe có vẻ lạnh nhưng thật ra không phải làm bằng đá lạnh.
Đây là một món tráng miệng nhỏ hình bán nguyệt, được làm từ bột khoai tây trong suốt như pha lê, ở giữa có những bông hoa nhỏ sống động như thật.
Bà quản gia làm rất nhiều, chia thành hai phần một lớn một nhỏ, phần lớn cho bọn Phó Hành ăn, phần nhỏ giữ lại cho Tinh Tinh.
Món này rất hợp khẩu vị ăn uống của Tinh Tinh, đồng thời cũng hạn chế bé ăn kẹo.
Còn bé không nên ăn quá nhiều kẹo, dễ bị sâu răng.
Bà quan gia không cho phép đại tiểu thư đáng yêu nhà mình có một chiếc răng sâu nào, như vậy rất xấu.
"Để con tự ăn."
Tinh Tinh từ chối bà quản gia đút cho mình ăn, tự tay cầm một cái bánh hoa hồng pha lê màu đỏ. Cắn một miếng, hoa hồng bên trong