Editor: VanChiTien
Beta: Kỷ Kỷ
Hoắc Học Văn cảm thấy thật sự không được, nhưng lại không thể quản người của mẹ mình, chỉ có thể hỏi qua Ninh Thiều Vận sau đó đưa chú Phúc đi trước.
Ninh Thiều Vận cũng tính ngày dẫn Hạ Miên về Hoắc gia, tuy biết tính cách cô nhóc không có hại, nhưng cô ấy cũng không muốn để Hoắc gia vũ nhục Hạ Miên.
Hạ Miên hứng thú mở cái túi tên thái giám kia đưa cho, thấy ngoài mấy hộp điểm tâm có hoa không quả kia, thật sự có một cái váy màu nguyệt bạch*.
(P/s: màu xanh nhạt very nhạt.)
Hạ Miên nhịn không được cười ra tiếng, đúng là diễn xuất của Thái Hoàng Thái Hậu, trước khi yết kiến còn phát cho lễ phục nha.
Nhớ đến phong cách thời trang của chú Phúc mà Hạ Miên giật mình, người Hoắc gia ở nhà không phải cũng mặc như thế đấy chứ.
Ninh Thiều Vận gõ cửa tiến vào, Hạ Miên nhịn không được nhìn cô ấy, "Chị Ninh cũng thật lợi hại, ở Hoắc gia mãi mà vẫn bình thường."
Ninh Thiều Vận thấy cái váy bất đắc dĩ nói, "Thật ra lúc ba chồng ở nhà còn tốt, chỉ là một năm này ông ấy an dưỡng bên ngoài không về, người kia mới càng thêm cố chấp."
Hạ Miên nghĩ nghĩ, "Chẳng lẽ bà Hoắc cho rằng lễ nghĩa quy củ của mình không tốt, nên ông Hoắc mới không muốn về nhà?"
Ninh Thiều Vận bất đắc dĩ gật đầu, đúng là ba chồng vì quy của lung tung của bà ta mà sinh ghét.
Nhưng ông lại lười nói, trực tiếp trốn ra ngoài, bà Hoắc tưởng mình làm không tốt, cho nên càng lúc càng gây rối vô cớ.
"Tốt xấu gì Hoắc gia cũng nhà cao cửa rộng," Hạ Miên nói, "Không ai kể cho ông ấy sao? Loạn thành chướng khí mù mịt mà cũng không quản?"
Ninh Thiều Vận đáp, "Nếu đã trốn ra ngoài thì sao dễ dàng tìm được, bằng không bà ta đã đuổi theo, chuyện ở nhà cũng đã khác."
"Hơn nữa, nơi đó là Hoắc trạch," Ninh Thiều Vận rất bất đắc dĩ lắc đầu, "Chỗ ông Hoắc chơi trò đóng vai gia đình cùng bà ta."
"Ít khách lui tới, xảy ra việc lớn cũng chẳng cho, không tạo nổi bọt sóng."
"Sếp Hoắc cũng không biết?" Hạ Miên kinh ngạc.
Ninh Thiều Vận lắc đầu, "Không biết. Chắc là sợ anh ta đi mật báo, dù gì nếu có chuyện quan trọng đã có điện thoại liên hệ. Ông Hoắc không cho hỏi, Hoắc Học Văn cũng sẽ không nhắc tới."
Hạ Miên thật sự xem đủ độ lạnh nhạt của Hoắc gia rồi, "Trước kia khi chị gả qua cũng biết nhà bọn họ như vậy sao?"
Ninh Thiều Vận bất đắc dĩ cười, "Chuyện này ai mà biết được, ông chị còn nói ông Hoắc phong chính, lúc nhỏ cũng là nhìn ông ấy lớn lên, Hoắc Học Văn nề nếp lại không có tâm địa gian giảo."
Đục lỗ nhìn qua đúng là không tồi, nhưng khi chân chính gả tới, giống như khi chudng ta uống nước, ấm lạnh tự biết.
"Chị không nói chuyện này cho ông hay ba mình à?" Hạ Miên nghi hoặc.
Ninh Thiều Vận cười khổ, "Bọn họ không hiểu."
Cũng đúng, đối với đàn ông mà nói, con rể không có tâm địa gian xảo, còn nỗ lực cầu tiến không ngừng kiếm tiền, nếu Ninh Thiều Vận oán giận chính là làm kiêu......
Ninh Thiều Vận nói tiếp, "Chuyện này em đừng xen vào, để chị tự xử lý. Bà Hoắc dỗ Chu Thiến Thiến hết giận chính muốn chèn ép chị, em không nên vì chị mà bị cuốn vào."
"Vậy không được." Hạ Miên nói, "Người ta đã tự mình tới mời, sao em có thể không đi?"
"Đây không phải là quy củ sao?" Hạ Miên nâng cằm nhìn Ninh Thiều Vận, cực kỳ đắc ý, "Em tốt xấu gì cũng là người đọc thuộc Hồng Lâu Mộng, đến lúc đó sẽ bàn luận với bà ta."
Ninh Thiều Vận vốn tràn đầy sầu lo nghe cô nói vậy nhịn không được cười ra tiếng, được rồi, là cô ấy quá lo lắng, bộ dáng hứng thú bừng bừng kia dù đi cũng đâu có hại.
"Nhưng mà không ảnh hưởng đến chị chứ?" Lúc này Hạ Miên mới nhớ ra Ninh Thiều Vận sớm hay muộn cũng phải về Hoắc gia.
"Không đâu." Ninh Thiều Vận cười nói, "Hôm nay nghe dì Ngụy nói. Chị cảm thấy lời em rất đúng."
"Hả?" Hạ Miên chớp chớp mắt.
"Phụ nữ cũng phải có sự nghiệp." Ninh Thiều Vận giải thích, "Thật ra sau khi sinh Sâm Sâm Tiểu Bạch cũng có nhắc đến việc này, cho nên mấy năm nay chị đều luyện vẽ tranh, coi như là công tác chuẩn bị."
"Vốn muốn thương lượng với Hoắc Học Văn nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp, lúc đó thật sự không khiến làm anh ta khó xử."
Ninh Thiều Vận cười tự giễu, "Mẹ chồng chị cũng là một người đáng thương, bà cảm thấy mình không xứng với ông Hoắc, cho nên cả đời đều muốn phân cao thấp, kết quả càng phân càng làm ông ấy không ưa, mà càng không ưa bà ấy lại càng làm khó chính mình, cũng làm khó người khác."
"Trong lòng bà ấy cũng rõ, ngoài những thân thích họ hàng mình tìm tới, tất cả mọi người đều đang âm thầm chê cười, cho nên bà không thích giao tiếp với những tầng lớp cao, chỉ muốn chiêu đãi một ít người có ân với Hoắc gia."
Cũng giống như ghen ghét con dâu quá ưu tú, nên tìm một người không bằng mình đến để phô trương cảm giác ưu việt.
Người có ân với Hoắc gia đương nhiên chỉ có đạo lý nịnh hót, dần dà nó biến thành vòng tuần hoàn ác tính.
"Ông Hoắc trốn rồi, Hoắc Học Văn cũng thương mẹ mình." Ninh Thiều Vận nói, "Biết mẹ không đúng nhưng cũng chẳng lay chuyển được, chỉ có thể thuận theo, hy vọng lúc tâm tình bà ấy tốt nghe vào."
Thấy Hạ Miên muốn mở miệng, Ninh Thiều Vận lại cười, "Chị biết em muốn nói gì, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, chuyện do bà ấy tìm không ai cứu được."
"Thời điểm chị mới gả vào Hoắc gia cũng không quen, khi ấy nghĩ mình là vãn bối thì phải biết nhượng bộ, nhưng mà nhường lâu rồi, ngay cả bản thân cũng nghĩ mình nhịn bà ấy là điều đương nhiên, nhịn một chút sẽ gió êm sóng lặng, cớ sao lại không làm?"
"Giống như Hoắc Học Văn, anh ta không đành lòng Chu Thiến Thiến, cô ta rất thương tâm, cũng làm loạn, nhưng anh ta cũng nhịn, dần dà tập mãi thành quen, phảng phất đấy là chuyện rất thiên kinh địa nghĩa*."
(P/s: Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.)
Ninh Thiều Vận nói, "Nhưng làm như vậy không đúng, con người được một tấc lại muốn tiến một thước, rồi sẽ có một ngày ép đến người ta đến bước đường cùng."
"Trước kia chị kỳ thác tất cả hy vọng lên người Hoắc Học Văn, nhưng sau đó thứ nhận được chỉ là chuỗi thất vọng vô tận, vì anh ta không đủ săn sóc mà đau lòng, vì anh ta đầu gỗ không hiểu mà khổ sở, vì anh ta không biết bảo vệ mình cùng Sâm Sâm mà tức giận."
"Hôm nay nghe em mắng một trận mới phát hiện anh ta ngay cả chính mình cũng chẳng bảo vệ được, thậm chí nhìn còn không ra, nói gì đến việc che trở chị với Sâm Sâm?"
"Là lời em đánh thức chị," Ninh Thiều Vận cười, "Cần gì phải đợi người khác bảo vệ? Mình đâu phải không tay không chân, anh ta có