Editor: UwU
Beta: Kỷ Kỷ
Ninh Thiều Dương siết chặt tay, “Nếu muốn ông biết chuyện này, thì anh đi gặp ông mà nói.”
“Không được, tôi nhường cậu cơ hội cáo trạng,” Ninh Thiều Bạch nhàn nhạt nói, “Tôi không có thói quen mách lẻo người khác.”
Anh trực tiếp bế Sâm Sâm lên rồi ngồi xuống, “Gọi món chưa? Nhanh lên, đói lắm rồi.”
Lại đề cử cho Hạ Miên, “Sủi cảo chỗ này không tồi, chọn cái đấy đi.”
Ninh Thiều Dương thấy thế không vui, “Anh cả!”
“Đừng gọi tôi là anh, gia chủ Ninh gia tương lai.” Ninh Thiều Bạch nhạt nhòa đáp, “Tôi không muốn làm anh cậu, sau này đường ai nấy đi, à, cũng không đúng, tôi và mẹ cậu vẫn còn thù oán, phiền cậu về nhà nhắc bà ta một câu.”
“Tránh được nhất thời nhưng trốn không nổi cả đời đâu, lưới trời tuy thưa mà khó thoát, càng trốn tránh có khi kết cục càng thảm.”
Sắc mặt Ninh Thiều Dương khẽ biến, “Anh!”
Phạm Tiểu Uyển nhịn không được xen mồm, “Anh Thiều Bạch, anh đừng vì bất mãn với ông mà vu oan cô em……”
Ninh Thiều Bạch ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, “Cô là ai?”
Phạm Tiểu Uyển cũng không giận, ngoan ngoãn tự giới thiệu, “Em là Tiểu Uyển, cháu của Phạm Tú Chi.”
Ninh Thiều Bạch nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hình như nhớ ra, sau đó quay qua nhìn Hạ Miên.
Hạ Miên chớp mắt hỏi, “Gì?”
“Lúc nãy cô ta có nói chuyện không?” Ninh Thiều Bạch hỏi.
Hạ Miên lại chớp mắt, “Có, sao vậy?”
Ninh Thiều Bạch trả lời, “Hơi bất ngờ vì cô không đánh cô ta. Lúc trước không phải đã nói có chuyện gì tôi cũng bao bọc hả? Khỏi cần cố kỵ.”
Hạ Miên chán nản, “Tôi có phải chó điên đâu, chưa phân rõ người hay quỷ thì đâu nổi điên được? Nhỡ vu oan người ta thì sao?”
Ninh Thiều Bạch tiếp, “Không oan, cô ta chính là loại yêu quái thích khoác dáng vẻ thiên thần, nhìn qua trông nhỏ nhưng đã được chân truyền sự thâm sâu từ Phạm Tú Chi, công lực lật ngược phải trái và chọc chúng chỗ đau của người ta rất mạnh, cho nên mới làm người khác cảm thấy ghê tởm.”
Phạm Tiểu Uyển lớn như vậy đây là lần đầu tiên cô ta bị xúc phạm như thế, nghe xong tức đỏ cả mắt, “Anh Thiều Bạch, anh làm vậy thật không có phong độ đàn ông gì cả, giáo dưỡng Ninh gia đâu cả rồi, anh đừng vì bị ông từ bỏ mà tự sa ngã.”
Ninh Thiều Bạch không thèm để ý đến cô ta, “Thấy chưa, người Phạm gia đều có loại đức hạnh ghê tởm này, về sau gặp đừng khách khí làm gì.”
Ninh Thiều Dương cũng nói, “Anh thật quá đáng!”
Thấy Ninh Thiều Bạch vẫn lơ mình, Ninh Thiều Dương nhìn về phía Ninh Thiều Vận, “Chị Vận, rốt cuộc chị nghĩ như thế nào, chị ở đây có phải là vì giận anh rể không? Em thấy chị nên nhanh chóng về nhà nhận sai đi, để anh rể và chú Hoắc……”
“Cậu câm miệng!” Ninh Thiều Bạch đột nhiên quát chói tai, trong mắt đều là lạnh lẽo, “Muốn làm gia chủ Ninh gia, tốt nhất đừng rêu rao thị phi của Phạm gia ra ngoài, bằng không Ninh gia trong tay cậu căng không nổi hai năm đâu.”
“Đây là lần cảnh cáo cuối cùng, chuyện của tôi và chị tôi không tới phiên cậu quản, nói bậy bạ nữa đừng trách không khách khí!” Ninh Thiều Bạch cả giận nói, “Cút!”
Chu Thiến Thiến thấy Ninh Thiều Dương tức đến mặt trắng bệch liền mở miệng, “Ninh nhị thiếu, tôi thấy bọn họ căn bản không biết tốt xấu, nên gọi ông Ninh đến dạy dỗ bọn họ đi.”
“Cô câm mồm!” Ninh Thiều Dương trút hết cơn tức lên đầu ả, “Đây là chuyện Ninh gia, không đến lượt cô nói ra nói vào!”
Chu Thiến Thiến sửng sốt, không ngờ mình lại bị Ninh Thiều Dương quát lớn như vậy, chẳng phải giữa Ninh Thiều Dương và Ninh Thiều Bạch Ninh Thiều Vận là quan hệ đối địch sao? Cô ta giúp hắn dẫm bọn họ là sai hả?
Phạm Tiểu Uyển nhìn Ninh Thiều Dương, Chu Thiến Thiến mà hòa khí, “Chị Thiến Thiến, hôm nay cảm ơn chị đã đi cùng bọn em, chốc nữa bọn em mới về nhà, không phải chị còn có việc sao? Nhanh lên không muộn.”
Thời khắc này, Chu Thiến Thiến cảm thấy bản thân thật giống như con chó bị chủ nhân hô là tới đuổi là đi.
Cô ta gian nan nắm chặt tay, Phạm Tiểu Uyển nghiêng đầu vẻ mặt vô tội hỏi, “Chị Thiến Thiến quên gì hả?”
“Không có gì, tôi mới nhớ ra đúng là còn chút việc, may có cô nhắc nhở.” Chu Thiến Thiến bóp lòng bàn tay mình, chỉ có thể tự giải vây.
Trước khi đi nhìn biểu tình trào phúng của Hạ Miên, mặt đỏ cả lên.
Cô ta nghĩ đến bí mật ban nãy Ninh Thiều Bạch nhắc tới, nếu, nếu thứ hôm đó nghe được là sự thật……
Chu Thiến Thiến vội vàng rời đi.
Ninh Thiều Dương vẫn quật cường đứng đấy, Hạ Miên nghĩ, có lẽ cảm thấy mặt mũi của một người thừa kế bị sỉ nhục, nên không phục?
Nhưng không giống lắm, bởi vì ngữ khí Ninh Thiều Dương mềm hơn nhiều, “Anh, ông luôn nói anh em đồng lòng tát biển đông cũng cạn, tóm lại chúng ta là người một nhà, Ninh gia không ổn anh có thể sống tốt được sao?”
Ninh Thiều Bạch chưa kịp đáp, Phạm Tiểu Uyển đã tiếp lời, “Rõ ràng anh Thiều Bạch muốn làm bác sĩ không kế thừa gia nghiệp, hiện tại đều do một tay cô em khởi động Ninh gia, anh lại ở đây bất mãn cái gì, chẳng lẽ chỉ vì cô em là kế nên làm gì cũng sai hả?”
Bản thân không có bản lĩnh còn đỏ mắt ghen tị?
“Tiểu Uyển!” Tuy Ninh Thiều Dương ngăn Phạm Tiểu Uyển lại, nhưng hình như không nghe ra ý khác của đối phương, một mặt cảm thấy ủy khuất, “Mặc kệ anh nghĩ thế nào, trước sau việc chúng ta là anh em thì không thể thay đổi.”
Hạ Miên thật sự nghe không nổi nữa, nuốt đậu phộng trong miệng xuống hỏi Ninh Thiều Bạch, “Người thừa kế Ninh gia này…… là ngu hay đạo đức giả vậy?”
Đầu ngón tay Ninh Thiều Bạch lột đậu phộng, cũng không thèm ngẩng đầu, “Mỗi thứ một ít, nhưng tỉ lệ ngu lớn hơn.”
Ninh Thiều Dương lạnh lùng nhìn Hạ Miên, “Cô là ai, chuyện của tôi liên quan gì mà xen vào.”
“Lời này,” Hạ Miên ngẩng đầu, “Thế sao cô Phạm đây có thể, tôi thì không được?”
Sau đó quay qua Ninh Thiều Bạch, “Hỏi lại, cậu ta song tiêu hay mắc bệnh đạo đức giả?”
Ninh Thiều Bạch nghi hoặc, “Song tiêu?”
À, Hạ Miên quên mất thời đại bây giờ vẫn chưa xuất hiện cụm từ này, bắt đầu nghiêm túc giải thích, “Nghĩa là hai tiêu chuẩn, đối với người khác là một tiêu chuẩn, còn bản thân mình hành sự như thế nào lại là một tiêu chuẩn khác.”
“Giống vị chủ nhân Ninh gia tương lai này đây, có thể để tiểu nhân như Chu Thiến Thiến và Phạm Tiểu Uyển tùy tiện nói linh tinh về anh và chị, nhưng một câu nói thật của tôi lại làm cậu ta như bị mạo phạm lớn lắm không bằng.”
Ninh Thiều Bạch gật đầu tỏ vẻ biết, “Có chút, song tiêu chiếm tỉ lệ lớn hơn.”
Ninh Thiều Dương không ngờ Ninh Thiều Bạch lại cùng Hạ Miên xoi mói mình, lập tức chán nản, Phạm Tiểu Uyển cũng vì bị Hạ Miên phê bình mà không phục, che ngực cả giận, “Hiện giờ thì tôi đã tin chị Chu Thiến Thiến rồi, cô rõ ràng dựa vào anh Thiều Bạch để kiêu ngạo.”
Hạ Miên kinh ngạc, “Tôi kiêu ngạo thế này mà không nhìn ra sao, phải đi nghe Chu Thiến Thiến mới biết?”
Cô lắc đầu nhìn qua Ninh Thiều Vận, “Vậy là cô Phạm đây hoàn toàn không có năng lực phán đoán rồi, Chu Thiến Thiến nói gì tin nấy. Bảo sao Chu Thiến Thiến hay lấy ra làm đao, thì ra là đầu óc bã đậu dễ lợi dụng, mấy lời ban nãy chị Ninh đừng để tâm, đều bậy bạ cả.”
Thứ Phạm Tiểu Uyển đắc ý nhất chính là đầu óc mình đủ thông minh, bây giờ nghe Hạ Miên nói thành bã đậu, cả giận quát, “Hạ Miên! Cô dám bẫy tôi, cô thì biết cái gì? “
“Tôi chỉ biết bác sĩ Ninh và chị Ninh chả có chút hứng thú nào với quyền thừa kế Ninh gia, đương nhiên cũng chẳng có cách nói oán hận trưởng bối như mấy người bảo, cho dù có giận thì ắt trưởng bối cũng đã làm chuyện xấu gì đó rồi.”
“Cho nên, mấy lời ban nãy vào tai tôi đều là bậy bạ, còn dám nghe Chu Thiến Thiến nữa không?”
“Bản thân Chu Thiến Thiến chính là tiểu nhân vô lại, lời cô ta nói đáng tin chỗ nào.”
“Tổng kết lại, Phạm tiểu thư nói nãy giờ đều là bị bố trí cả." Hạ Miên thấm thía nhìn Phạm Tiểu Uyển, “Khả năng phán đoán không ổn thì sau này bớt nói chuyện đi, thật đấy, bằng không cho dù cô có khoác một vẻ ngoài thiên sứ thì cũng sớm bại lộ bản chất ngu xuẩn xấu xí như Chu Thiến Thiến mà thôi.”
Phạm Tiểu Uyển tức không nên lời, trong ánh mắt chứa đầy sự ủy khuất.
Hạ Miên khẽ nhíu mày, “Nãy cô nói chuyện với chị Ninh khó nghe như vậy mà người ta còn chưa khóc kìa, nói thật nhé, bớt ăn vạ đi.”
Ninh Thiều Dương che trước mặt Phạm Tiểu Uyển gằn Hạ Miên, “Đừng có quá phận.”
“So với hai người thì đỡ hơn nhiều rồi đấy.” Ninh Thiều Bạch mất kiên nhẫn, “Chỉ thiếu đi lên lột da, rốt cuộc là ai quá mức?”
“Chủ nhân Ninh gia trăm công ngàn việc, đừng ở đây so đo với mấy nhân vật nhỏ này, nhanh đi đi, để tôi ăn bữa cơm yên ổn.”
Năm lần bảy lượt nếm mùi thất bại, Ninh Thiều Dương dù có quật cường đến mấy cũng chịu không nổi, trước khi đi căm giận buông một câu, “Em sẽ nói chuyện Hoắc gia với ông.”
Biểu tình Ninh Thiều Bạch tùy cậu.
Hạ Miên nhìn thấy sự âm độc hiện lên trong đáy mắt của Phạm Tiểu Uyển.
Nhóm người bước ra khỏi Dật Hương, Hạ Miên nhìn hai đứa nhỏ chạy căng như dây diều trước mặt, mở miệng hỏi Ninh Thiều Bạch, “Sao vậy? Tôi thấy ý tứ của Phạm Tiểu Uyển kia, rõ ràng mẹ kế của anh làm nhiều chuyện xấu như vậy, thế mà lại không chịu chút thương tích gì?”
Ánh mắt Ninh Thiều Bạch dừng trên người Sâm Sâm, nhàn nhạt đáp, “Tạm thời không có việc gì mà thôi.”
Ninh Thiều Vận mang theo chút sầu lo, “Phạm Tú Chi và Phạm Tiểu Uyển đều không phải loại gì tốt, sợ sẽ liên lụy đến Hạ Miên.”
Ninh Thiều Bạch nhìn qua Hạ Miên.
Cô nói, “Nhìn cái gì mà nhìn? Bạo dạn như tôi thích gặp chuyện bất bình thì sao? Còn nữa, không có chuyện hôm nay thì cô ta sẽ lấy tôi mở đầu mất.”
“Rốt cuộc người thủ đoạn ác độc như vậy tâm tình cũng chẳng tốt. Tôi cứu Sâm Sâm đủ để cô ta ghi hận.”
Nói tới đây cô nhìn về phía Ninh Thiều Bạch, “Bác sĩ Ninh, anh thử đoán xem liệu cô ta có lấy tôi ra gϊếŧ gà dọa khỉ trước không?”
Ninh Thiều Bạch nhìn bộ dáng không chút do dự của cô, bỗng nhiên cười, là loại cười cả lông mày khóe miệng đều tươi.
Mắt Hạ Miên lóe một cái, “Mẹ ơi đừng câu dẫn tôi, anh quên hai ta giới tính tương đồng……”
Ninh Thiều Bạch cắn răng áp vành mũ của cô xuống.
Nhưng Hạ Miên vẫn quật cường nói ra nửa câu sau, “…… nếu đã làm chị em thì xin anh nhớ bảo vệ tôi thật tốt.”
Ninh Thiều Vận nghiêng đầu, không hiểu bọn họ đang nói cái gì, “Giới tính tương đồng gì cơ?”
Hạ Miên vội vàng giải thích, “Đùa thôi đùa thôi, em ta cảm thấy anh ấy lớn lên quá đẹp, giống con gái.”
Ninh Thiều Bạch trừng mắt một cái, Ninh Thiều Vận che miệng cười.
“Cậu ơi, về đến nhà rồi! Nhóm cô hai cũng đã về!”
Tiểu Phong thấy Mao Tuệ Trúc đang ôm theo một đống đồ dùng, cậu nhóc giơ món đồ chơi làm bằng đường chạy tới, “Dì Tuệ Trúc.”
Ba người kết thúc câu chuyện, sau khi vào nhà liền bắt gặp chồng đồ cao ngất.
Mao Chí Sơn thu dọn xẻng chổi linh tinh, Mao Tuệ Mai và Mao Tuệ Lan rửa sạch hai cái nồi sắt và một chút chén chậu; dì Ngụy và Hạ Văn Nguyệt thì mắc màn trải đệm trong phòng, đang thương lượng xem nên làm như thế nào.
Tiểu Phong Sâm Sâm chạy nhảy xung quanh, chỗ này liếc một cái, chỗ kia nhìn một ít, chơi vô cùng vui vẻ.
Ninh Thiều Bạch nhân lúc Ninh Thiều Vận đi nói chuyện với Hạ Văn Nguyệt liền kéo Hạ Miên lại, “Nếu tôi đoán không lầm thì hôm nay tên Ninh Thiều Dương kia sẽ về kể với ông, Phạm Tú Chi nhất định sẽ mò đến đây sớm thôi.”
“Cô giúp tôi trông chừng bà ta.”
Hạ Miên nhìn anh trịnh trọng như vậy thấy làm lạ, “Phạm Tú Chi kia rất đáng sợ?”
“Phải, đáng sợ.” Ninh Thiều Bạch đáp, sau đó bổ sung thêm, “Nhưng tôi tin tất cả đối với cô mà nói đều không thành vấn đề.”
Hạ Miên phản ứng lại cả giận, “Ý gì? Anh cảm thấy tôi còn đánh sợ hơn bà ta chắc?”
Ngoài miệng Ninh Thiều Bạch nói: “Không, bởi vì cô là tiên nữ chính nghĩa, cho nên tà không thể thắng chính.” Nhưng đáy mắt lại hoàn toàn không phải ý tứ này.
Hạ Miên căm ghét đánh anh một cái, “Không liên lụy đến cô hai chứ.”
Ninh Thiều Bạch trả lời, “Yên tâm đi, bà ta rất tự phụ, thời điểm không tác quái sẽ không động đến ai đâu.”
Hạ Miên không hỏi nhiều nữa, từ lúc cứu Sâm Sâm và có quan hệ tốt với Ninh gia cùng nhau về thành phố Yến, cô đã sớm rơi vào vũng nước đục này.
Nhân sinh vô thường, chúng ta không thể chọn xem tương lai mình sẽ gặp loại người gì, giống như Tiểu Phong gặp phải người cha như Trương Khải Minh, Ninh Thiều Bạch có bà mẹ kế giống Phạm Tú Chi.
Tuy nhiên bản thân lại có thể tự chọn mình sẽ làm gì, ví dụ cô chọn cứu Tiểu Phong, chọn cứu Sâm Sâm và giao hảo với chị em Ninh gia; làm như vậy tất nhiên phải đối mặt với Trương Khải Minh đáng sợ và Phạm Tú Chi ác độc.
Mà chuyện cô phải làm chính là dũng cảm tiến lên, nỗ lực san bằng tất cả chướng ngại, bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Nhưng mà, Hạ Miên ngẩng đầu nhìn Tiểu Phong và Sâm Sâm tay trong tay.
Chỉ có thể nói không hổ là nam chính trong sách. Quan hệ tốt với nam chính thì nhìn đâu cũng là hình thức cực nhọc.
Ninh Thiều Bạch bỗng giơ tay xoa đầu Hạ Miên, “Đừng lo, tất cả đã có tôi.”
Bên này Ninh Thiều Dương và Phạm Tiểu Uyển cũng đã về đến Ninh gia.
Phạm Tú Chi đang ngồi ở phòng khách xem văn kiện, nhìn thấy con mình đi vào liền cười nói, “Sao, chọn được quà tốt cho ông chưa?”
Ninh Thiều Dương lắc đầu hỏi, “Ông đâu rồi mẹ?”
Phạm Tú Chi cười đáp, “Ngoài thư phòng ra thì còn ở chỗ nào được nữa, ông con mạng nhọc, sợ là cả đời này không về hưu được mất.”
Không biết Ninh Thiều Dương có hiểu ý trong lời của bà ta hay không, chỉ thấy gật đầu lên lầu tìm ông.
Phạm Tú Chi quay qua nhìn Phạm Tiểu Uyển hai mắt đỏ bừng, “Xảy ra chuyện gì vậy? Cô thấy Tiểu Dương không vui lắm.”
Phạm Tiểu Uyển ủy khuất đáp, “Dạ ban nãy bọn cháu ra ngoài đụng phải anh Thiều Bạch và chị Thiều Vận.”
“Bảo sao, Tiểu Dương đúng là bị ông nó dạy cho choáng váng rồi, thế mà lại đi lấy lòng mấy người kia.” Phạm Tú Chi bất đắc dĩ thở dài hỏi, “Gặp phải ở đâu?”
“Hẻm Châu Ngọc ạ.”
Phạm Tú Chi kinh ngạc, “Bọn họ cũng đi mua thọ lễ cho ông?”
“Dạ không.” Phạm Tiểu Uyển nhíu mày nghĩ, “Hình như là đi họp chợ lớn bên cạnh.”
Phạm Tú Chi sửng sốt, bỗng nhiên “xì” một tiếng cười ra, “Xem ra hòa nhập khá tốt, Ninh Thiều Bạch kia ghét nhất chính là chỗ nhiều người.”
“Sau đó thì sao? Xảy ra chuyện gì? Ninh Thiều Bạch nói cháu hả?”
“Đâu phải nói, là mắng mới đúng, mắng rất khó nghe.” Đôi mắt Phạm Tiểu Uyển lại đỏ lên men, “Còn nói cháu giống cô, đều là ma quỷ khoác lên mình lớp da thiên sứ đáng kinh tởm.”
“Cháu không tiếp xúc với cậu ta nhiều, cái miệng đó từ nhỏ đến lớn đều rất khắc nghiệt,” Phạm Tú Chi cười nhưng đáy mắt đầy lạnh lẽo, “Năm đó cũng vì cái miệng kia, ông nội mới không cho Tiểu Dương vào công ty.”
Phạm Tiểu Uyển tò mò hỏi, “Chị Thiều Vận còn nói cô động tay với Sâm Sâm, sau đó Ninh Thiều Bạch bảo lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, cô càng trốn thì kết cục càng thảm.”
Phạm Tú Chi bỗng cười ha hả, “Chỉ bằng bọn họ? Đúng là nực cười.”
“Tiền không có người cũng không, chẳng lẽ muốn dựa vào chút tài bác sĩ tới đây làm phiền sao?” Phạm Tú Chi cười đến vui sướng, “Chẳng qua chỉ có tí võ mồm mà thôi, ngay cả ông còn chẳng động đến được.”
Phạm Tiểu Uyển nói tiếp, “Nhưng Ninh Thiều Bạch kai lại có bộ dáng tất cả đều trong dự liệu.”
Phạm Tú Chi cười lạnh, “Làm bộ làm tịch.”
“Năm đó mới vào công ty chưa được mấy ngày đã gây họa, cô nói với ông cậu ta không giỏi kinh doanh, thời điểm bị ông Ninh từ bỏ, vẻ mặt ấy cũng là kiểu thong dong.”
“Lúc sau còn không phải ở nhà ngoan ngoãn học y chắc. Hiện giờ trở thành bác sĩ giỏi, nhưng như vậy thì đã sao?”
Phạm Tú Chi nhàn nhã ngồi xuống, “Người xử lí gia nghiệp Ninh gia hiện tại là cô, lợi nhuận của gia tộc mấy năm nay cũng tăng nên trong tay cô.”
Mụ nói tới đây còn đắc ý lắc tài liệu trên tay, “Hơn nữa còn sắp có những hạng mục lớn tốt hơn.”
Phạm Tú Chi cười lạnh, ông cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi, chứ làm sao dám giao quyền thừa kế cho Ninh Thiều Bạch?
Phạm Tiểu Uyển kéo tay Phạm Tú Chi, “Vẫn là cô lợi hại, đây hoàn toàn chính là dương mưu*.”
(P/s: Là đặt toàn bộ mưu kế ở trước mặt đối thủ, nó không che dấu không bí mật, tất cả đều trong suốt.)
Phạm Tú Chi dạy ả, “Cho nên, muốn được như vậy bản thân nhất định phải có bản lĩnh, biết nắm bắt cơ hội, đừng học mấy kiểu giả thanh cao, đến lúc đó không tóm được cơ hội, cuối cùng chỉ có thể để cho người ta xâu xé.”
Phạm Tiểu Uyển gật đầu, “Buồn cười là bọn họ còn cảm thấy mình rất lợi hại.”
“Cô không biết đâu, một người trong số đó tên Hạ Miên từng cứu Sâm Sâm, tự giác quỳ bái Ninh Thiều Bạch, trên người không biết có bao nhiêu kiêu ngạo, giáp mặt dám mắng anh Thiệu Dương ngu ngốc đạo đức giả.”
Phạm Tú Chi trầm mặt, “Cô ta thật sự nói như vậy.”
“Đương nhiên rồi.” Phạm Tiểu Uyển đáp, “Cô nghĩ xem vì sao anh Thiều Dương lại không vui, chính là do anh Thiều Bạch liên kết với con nha đầu đó mắng.”
Phạm Tú Chi nheo nheo mắt, “Nói như vậy, bọn họ đã về đây nhiều ngày mà cô vẫn chưa đến chào hỏi một câu nhỉ.”
Phạm Tú Chi nhìn cầu thang đối diện, “Thiều Dương đi cáo trạng, sợ là ông nội lại phải nhọc lòng chuyện con cháu đây, aizz, tốt xấu gì cô cũng là mẹ của bọn nó*, đúng là nên qua xem.”
(P/s: Phạm Tú Chi là mẹ kế của Ninh Thiều Vận, Thiều Bạch.)
Tròng mắt Phạm Tiểu Uyển xoay chuyển, lập tức tóm thời cơ, “Cái đứa tên Hạ Miên kia, cô xem mình có nên để họ thanh tỉnh một chút không?”
“Tiểu Uyển.” Phạm Tú Chi nói lời thấm thía, “Chuyện lớn phải làm thật vững vàng, mặc kệ đối với ai, ân uy* và hành động mới khiến cho người khác kính ngưỡng.”
(P/s: Ân là ơn, uy là oai. Vừa ra ân để ban thưởng, vừa ra oai để trừng phạt .)
“Theo chân so đo với bọn nhà quê này làm gì? Chờ tới khi bọn họ ra khỏi đáy giếng, thấy được bầu trời này rộng lớn cỡ nào, đến lúc đó không cần cháu phải nói, đám nhà quê ấy sẽ là người đầu tiên quay lại cắn ngược (ý là phản Ninh Thiều Bạch). Cháu không cảm thấy như vậy thú vị hơn sao?”
Ánh mắt Phạm Tiểu Uyển sáng lên, “Quả nhiên vẫn là cô lợi hại.” Giọng của ả trần ngập sự thương hại, “Nói ra cũng đúng, trong mắt bọn người kia Ninh Thiều Bạch là nhân vật lợi hại cỡ nào, đâu biết thiên ngoại hữu thiên*.”
(P/s: Ngoài trời còn có trời.)
Hạ Miên vẫn không biết Phạm Tú Chi rất nhanh sẽ mò đến, lúc này cô còn đang vội vàng chúc mừng!
Sau khi kết thúc hội chợ, đồ đạc trong nhà cơ bản đã bổ sung xong, một nhà tề tụ vô cùng náo nhiệt, trong viện tràn ngập tiếng pháo vui.
Hai ngày này đều nhờ sự trợ giúp của Ninh Thiều Vận, Ninh Thiều Bạch, Vinh Tín và dì Ngụy cả, Hạ Văn Nguyệt liền mua một đôi nguyên liệu về, Hạ Miên tự mình dẫn đầu, xuống bếp xào mười mấy món, cùng nhau chúc mừng.
Vinh Tín nếm gà xào ba ly*, không khỏi giơ ngón cái khen tặng Hạ Miên, “Được nha, Hạ Miên tuổi không lớn mà bản lĩnh lại không nhỏ.”

Ninh Thiều Vận cười đáp, “Trù nghệ của con bé rất tuyệt, mấy món điểm tâm làm cũng rất ngon.”
Sâm Sâm lập tức tiếp lời, “Cả sữa chua hai tầng! Cả bánh chuối!”
Trong miệng Tiểu Phong nhai một miếng thịt kho tàu, ăn không rảnh lo, lại còn học bộ dáng gà con mổ thóc liên tục gật.
Hạ Miên sờ ngốc mao của cậu, cười nói, “Sau này sẽ thường xuyên làm cho mọi người.”
Mao Tuệ Trúc đi đầu vỗ tay, “Chị Miên, em có thể theo học, học xong em giúp chị làm!”
Hạ Miên gắp thịt viên cho cô nhóc, “Được, làm được bao nhiêu đều dạy em hết.”
Chị em Mao gia chưa ăn qua nhiều món ngon như vậy, cho dù Hạ Văn Nguyệt và Mao Chí Sơn có khả năng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có hai người, trên đầu còn bị bà Mao ngày đêm chèn ép, muốn cho ba đứa nhỏ đi học, ăn mặc đương nhiên sẽ túng quẫn.
Hôm nay làm không ít món thịt, chủ yếu để mấy đứa thoải mái ăn một trận.
Hạ Văn Nguyệt thấy Mao Chí Sơn sợ bị người ta chủ ý, chỉ cúi đầu ăn đĩa rau xanh, bất đắc dĩ gắp mấy miếng thịt vào trong chén cho chồng, “Anh ăn nhiều một chút, bác sĩ đã nói là phải bồi bổ, thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn tất cả.”
“Đúng vậy, còn phải nghỉ ngơi nữa.” Mao Tuệ Trúc cáo trạng, “Mẹ, con thấy có hôm ba đi xin xách đồ ngoài chợ, xin giao hoa.”
Mao Tuệ Lan cũng như nhớ đến cái gì, “Đúng thế, ba còn hỏi