Hạ Miên trào phúng nói, “Tôi bắt nạt Hiên Hiên khi nào? Thời điểm Hiên Hiên của mấy người uống sữa bò, ăn canh trứng, ăn thịt chỉ để Tiểu Phong đứng một bên ngửi, tại sao lại không nói nó đang bắt nạt Tiểu Phong?”
“Chẳng qua chỉ nhỏ hơn nửa tuổi mà thôi, Tiểu Phong bị mẹ kế dùng kim đâm miệng còn nhịn xuống không dám khóc, Hiên Hiên lại vì việc cỏn con này nháo nhào, con anh thì coi như bảo bối, còn Tiểu Phong bị ngược đãi là chuyện đương nhiên hả?”
“Trứng gà ở đằng kia, một bát canh trứng tốn nhiều thời gian lắm sao?” Hạ Miên cười lạnh, “Hại chết chị tôi, ngược đãi con của chị ấy, bây giờ còn bắt tôi làm đồ ăn cho con mấy người? Thật xin lỗi, tôi không khoan dung độ lượng như vậy! Hiên Hiên có cha có mẹ, Tiểu Phong lại chỉ có một dì nhỏ.”
Bác Lưu nghe vậy mở miệng, “Tiểu Trương à, không phải bác trách cháu đâu, Hạ Miên cũng chỉ là một đứa trẻ, con bé biết Hiểu Quyên đối đãi với Tiểu Phong như vậy sao có thể không tức giận? Cháu cứ nhắc mãi làm gì, quản vợ mình trước đi.”
Ngẫm lại cũng thấy chuyện này đúng là không liên quan tới đứa trẻ, vì thế nói, “Còn không phải chỉ là canh trứng thôi sao, Hiên Hiên tới đây, qua nhà bác Lưu ăn nha, dì Hạ Miên nấu một bát canh lớn đấy! Ngửi đã thấy thơm, mấy đứa có lộc ăn rồi, mau nín khóc.”
Nếu là ngày thường hai vợ chồng đương nhiên đồng ý, trong tòa nhà này 90% hộ gia đình đều là cán bộ lãnh đạo, bác Lưu có đứa con trai trẻ tuổi làm giám đốc bộ phận mua sắm, tiền đồ vô lượng.
Ngày thường Hoàng Hiểu Quyên dạy Hiên Hiên nịnh bợ Lưu gia, Hiên Hiên ở Lưu gia cũng ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng hôm nay nhà đang loạn, lại có Hạ Miên, bọn họ nào dám.
Nhưng ngụy trang chính là ngụy trang, lời nói và hành động mẫu mực của Hoàng Hiểu Quyên hiện ra rất đúng lúc, Hiên Hiên nghe bác Lưu lập tức chạy tới, hung hăng đẩy Hạ Miên, còn muốn đánh Tiểu Phong, “Hiên Hiên đi, nhưng không cho con hoang ngu ngốc theo đâu!”
Lần này Hạ Miên không trốn, nhưng mà thằng béo này muốn đánh tay Tiểu Phong, cô ngẩng đầu cười như không cười nhìn Trương Khải Minh, “Thì ra ngày thường các người coi Tiểu Phong là đứa ngốc.”
Trương Khải Minh nghe bác Lưu nói, trực tiếp túm lấy Hiên Hiên, hung hăng đánh một cái lên mông, lạnh giọng mắng, “Là ai dạy con?!”
Giọng nói so với lúc nãy rõ ràng không giống nhau, khiến Hạ Miên cùng bác Lưu giật nảy mình.
Hiên Hiên bị đánh ngốc, hậu tri hậu giác khóc lớn, Hoàng Hiểu Quyên đau lòng muốn hỏng, vội vàng tiến lên, “Đừng đánh, Khải Minh đừng đánh nữa, là em sai, về sau em nhất định dạy dỗ nó thật tốt!”
Trương Khải Minh tính tình rất tốt rống giận với Hoàng Hiểu Quyên, “Cô còn mặt mũi dám nói? Tôi không ngờ cô lại là người ác độc như vậy, không có tôi ở nhà liền ngược đãi thằng bé, tôi không bao giờ tin cô nữa, cút về nhà cô đi! Chúng ta ly hôn!”
Tấm tắc, diễn khá tốt nha.
Trong lòng Hạ Miên cười lạnh, nhưng bác Lưu hiển nhiên tin, người xưa từ trước đến nay có lỡ hủy miếu cũng không phá một cuộc hôn nhân, lập tức khuyên nhủ, “Không đến mức phải ly hôn đâu, Tiểu Trương cậu quản Tiểu Hoàng tốt là được rồi, bằng không cậu xem, chính con mình cũng bị dạy hư.”
Tới đây thuận thế nói, “Vậy hôm nay Hiên Hiên không qua nữa, hôm nào lại tới chơi nha.”
Khoảnh khắc cửa phòng khép lại, Hạ Miên quay đầu, nhìn thấy Trương Khải Minh không giữ nổi sắc mặt âm ngoan, đáy mắt đều là lệ khí, dọa Hiên Hiên sợ tới mức không dám khóc.
Bác Lưu quả nhiên hầm canh gà, mở nồi hầm ra, mùi thơm bay khắp nhà.
Bác đưa cho hai đứa nhỏ mỗi người một chén, Tráng Tráng đã gấp không chờ nổi ngồi ở bàn, hiển nhiên là một tiểu tham ăn.
Con dâu bác Lưu là Lý Tân Mai nhìn bát canh trứng thịt lợn trên bàn kinh ngạc hỏi, “Món này do Hạ Miên làm sao? Làm kiểu gì vậy? Trông mịn mịn như tào phớ*.”
(P/s: Tào phớ là món ăn được làm từ đậu tương. Tào phớ có màu trắng ngà, vị bùi. Miếng tào phớ mịn tan như thạch rau câu là một trong những đồ ăn vặt ưa thích tại nhiều nước Châu Á. Tại Trung Quốc, có nơi còn ăn cơm chan tào phớ.)
Thời đại này không có internet, cũng không có cách nói tri thức chung, cho nên đừng thấy kiếp trước ai cũng biết làm canh trứng, ở thời đại này cũng coi như không biết nhiều.
Tráng Tráng lớn hơn Tiểu Phong hai tuổi, còn đang học mầm non, chờ mong nhìn qua, “Còn có thịt.”
Hạ Miên thấy thế múc hai muỗng canh vào chén nhỏ của cậu nhóc, “Tráng Tráng thử xem có ngon không.”
Tráng Tráng nhìn Hạ Miên một cái, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn chị.” Mới cúi đầu ăn.
Hạ Miên bật cười, “Nhóc cũng gọi chị là dì nhỏ giống Tiểu Phong đi, bằng không cái danh xưng này làm mẹ Tân Mai già mất.”
Lý Tân Mai không khỏi cười rộ lên, cảm thấy cô em vợ Trương Khải Minh này thật đúng là không giống lời đồn, biết ăn nói lại hiểu chuyện, cũng gắp một cái đùi gà cho Tiểu Phong, “Tiểu Phong ăn nhanh đi, sau đó để anh Tráng Tráng mang đi chơi nha.”
Tiểu Phong dựa vào lòng Hạ Miên, thấy Hạ Miên cổ vũ nhìn mình, do dự một chút, học bộ dáng của Tráng Tráng nói với Lý Tân Mai, “Cảm ơn chị.”
Mọi người tức khắc bị chọc cười, Hạ Miên một bên múc canh đút cho cậu, một bên dạy, “Con phải gọi dì Mai.”
Tiểu Phong biết mình bị chê cười, ngượng ngùng dán vào Hạ Miên.
Hạ Miên đưa cái muỗng cho cậu, để đứa nhỏ ngồi trên đùi cô tự ăn, lúc đầu Tiểu Phong còn câu nệ, sau đó nghiêm túc ăn, cậu ăn đến cực kỳ quý trọng, cái bát nhỏ cực kỳ sạch sẽ.
Lý Tân Mai nhìn mà xót, vừa nãy lúc về bà nội có nói với cô ấy mấy câu, cũng biết đại khái câu chuyện, duỗi tay múc một muỗng canh trứng lớn vào bát đứa nhỏ, “Tiểu Phong ăn nhiều một chút, vẫn còn canh gà nha.”
Tráng Tráng ngẩng đầu nhìn bát canh trứng lớn, Lý Tân Mai bật cười, cũng cho múc cho cậu nhóc, “Dì Hạ Miên của con làm canh trứng ngon không.”
Tráng Tráng gật đầu, “Ăn ngon lắm!” Sau đó không còn sợ Hạ Miên nữa, lớn tiếng nói, “Cảm ơn dì nhỏ!”
Trên mặt Lý Tân Mai mang theo ý cười, quay đầu nói với Hạ Miên, “Đúng rồi, trong nhà chị còn một ít quần áo của Tráng Tráng lúc nhỏ, Tiểu Phong chắc là mặc được.”
Hạ Miên vội vàng nói, “Không cần không cần, ngày mai em dẫn thằng bé đi mua mấy bộ là được, em có tiền.”
Bác Lưu nói, “Đây không phải vấn đề có tiền hay không, da trẻ con rất mềm, đặc biệt trên người Tiểu Phong còn có thương tích. Quần áo cũ mềm mại hơn, trẻ con mặc vào mới thoải mái.”
Hạ Miên mới biết còn có cách nói như vậy, chuyện liên quan đến Tiểu Phong, cô cũng không chối từ, “Vậy cháu cảm ơn bác Lưu và chị Tân Mai.”
Bầu không khí ở Lưu gia thật không tồi, Tiểu Phong cũng không muốn buông, uống không ít canh trứng lại ăn nửa cái đùi gà, Hạ Miên sờ sờ bụng nhỏ của cậu, “Được rồi, bảo bảo không thể ăn nhiều, buổi tối dì nhỏ lại làm cho con được không?”
Tiểu Phong lập tức buông muỗng, ngoan tới kỳ cục, để Hạ Miên sờ đầu mình.
Cơm nước xong bọn họ cũng không ở Lưu gia lâu, bác Lưu tìm cho cô vài bộ quần áo, quả nhiên chất liệu mềm mại cho da, Hạ Miên cảm ơn xong liền mang Tiểu Phong về nhà đối diện.
Hạ Miên gõ một tiếng cửa liền mở, là Trương Khải Minh, giọng nói anh ta ôn hòa, “Về rồi sao?” sau đó còn mặt đầy thương tiếc duỗi tay