Cale đưa mắt ra hiệu cho Bud rồi ra lệnh nhận cuộc gọi.
Bud lập tức đi về phía ông già.
"Tiền bối, tại sao chúng ta không có một cuộc trò chuyện vui vẻ khi cùng nhìn ngắm hoàng hôn?"
"Hả? Trò chuyện kiểu gì?"
Thợ săn Bobe, người đang tận hưởng cảnh hoàng hôn trước khi đêm đến bắt đầu cau mày với người thanh niên ngây thơ đang che khuất tầm nhìn của mình.
Tuy nhiên, Bud chỉ cười, choàng tay qua vai ông rồi từ từ kéo ông đi.
"Nào, thôi nào, chúng ta đi lối này."
Cale nhận được thiết bị liên lạc từ Raon sau khi thấy Bud nháy mắt với cậu và đánh lạc hướng Thợ săn khỏi những người khác.
"... Ha. Tôi không thể tin được là mình lại bị mê hoặc."
Beacrox với niềm kiêu hãnh bị tổn thương, ngây ngốc lẩm bẩm một mình trong một góc, nhưng Cale làm như không nghe và tập trung vào thiết bị liên lạc đang kết nối.
- Thiếu gia, cậu đã lo liệu mọi thứ cần thiết chưa?
"Khuôn mặt của cô là sao thế?"
Cale ngay lập tức bắt đầu cau mày khi nhìn vào khuôn mặt của Tasha.
- À, hơi bụi phải không?
"Không một chút bụi, tôi đã nghĩ cô là một mảnh bụi khổng lồ cơ."
- Ay, nhìn cậu nói đùa như vậy.
"Ý tôi là thế đấy."
- ... Nó tệ đến vậy sao?
Tasha lau mặt sau khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cale. Sau đó, cô ấy bắt đầu cau mày sau khi nhìn thấy lòng bàn tay đầy bụi của mình.
- ... Tên khốn kiếp Gấu đó, tôi cần phải f*c...
"E hèm."
Cale nhanh chóng ho để ngăn Raon, On và Hong nghe thấy, và Tasha xấu hổ cười rồi im lặng.
- Đúng vậy nhân loại! Chúng ta cũng cần phải f*ck tên Vua Gấu đó!
Cale bắt đầu cau mày sau khi nghe giọng nói của Raon mà chỉ cậu mới có thể nghe thấy. Tasha nhận ra cái nhíu mày và nhanh chóng nói.
- Thiếu gia, như cậu đã nói, Vua Gấu và White Star đang tiến vào sa mạc cùng với thuộc hạ của chúng đã dịch chuyển đi không lâu sau khi cậu rời đi.
Đó có lẽ là lúc họ nhận được cuộc gọi của Vua Sư tử Dorph và nhanh chóng tiến về căn cứ bí mật thứ hai.
- Thực sự hắn cũng trở lại sau vài phút.
"Là vậy sao?"
White Star đã quay trở lại sa mạc đuổi theo Cale, người vừa vẫy tay vừa chào tạm biệt.
- Đúng! Sau đó, mm.
"Chuyện gì xảy ra sau đó? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Tasha lại cười xấu hổ.
- Hắn chạy khắp nơi như đã phát điên. Cậu đã làm gì vậy, hình như hắn vô cùng tức giận.
Tasha nhớ lại White Star đã phát điên vì tức giận.
Cô đã quan sát ở một khoảng cách xa và che giấu sự hiện diện của mình. Mặc dù việc thắc mắc cô có thể trốn ở đâu trong sa mạc là điều bình thường, nhưng sa mạc là nơi có nhiều ngọn đồi được tạo ra suốt cả ngày.
Điều đó là đủ để những Dark Elf hiểu rõ sa mạc hơn bất kỳ ai khác để quan sát từ xa.
- Hình như hắn đã cầm máu cánh tay trái bị cắt của mình, nhưng... Dù sao thì hắn cũng đang lật tung mọi thứ cùng với vẻ mặt tái nhợt. Tình huống đó thực sự...
White Star trông giống như...
- Với tôi, nhìn hắn giống như một tên điên vậy.
Hắn dường như quá dã man.
Đó là lý do tại sao Tasha đã bắt những Dark Elf đang trốn gần đó và Mary đang ở bên cạnh và nhanh chóng trốn.
- Tôi nghĩ sẽ không ổn nếu gặp phải hắn trong tình trạng như vậy, vì vậy tôi đã tóm lấy Mary và những Dark Elf và trốn trong Thành phố Ngầm một lần nữa.
Những Dark Elf già và trẻ, những người không thể chiến đấu cũng như con người của Thành phố Ngầm đã sơ tán.
Hơn nữa, họ đã phá hủy tất cả các lối vào Thành phố Ngầm ngoại trừ một lối vào mà các chiến binh Dark Elf và Mary biết, để kẻ thù không thể tìm thấy họ.
Cuối cùng, họ đã đặt một lối vào còn lại sẽ phát nổ nếu kẻ thù cố gắng ép nó mở.
- Chúng tôi đã nhờ những Tinh linh Gió đến quan sát White Star giúp chúng tôi. Dường như hắn vẫn đang tìm kiếm trong sa mạc. Và hình như hắn đang đi cùng với những hắc pháp sư và tập trung vào những khu vực mà sức mạnh của đất mạnh hơn bình thường.
Tasha, người đã báo cáo được một lúc, giật mình sau khi nhìn vào khuôn mặt của Cale.
- ... Thiếu gia?
Cậu ấy đã mỉm cười.
Chỉ có một bên khóe môi của Cale nhếch lên và mỉm cười xấu xa.
"Hehe, cô đang nói hắn đang điên cuồng hành động sao? Hắn, chắc hắn rất tức giận."
Tasha chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt tươi tỉnh như vậy trong mắt Cale trước đây. Không giống như đôi môi đang nhếch lên một cách xấu xa, ánh mắt của cậu ta như một chú cún con đang thích thú cảm nhận làn gió xuân.
"Rất tốt."
Cale thực sự cảm thấy rất thích thú như Tasha nghĩ.
Đó là lý do tại sao cậu lên kế hoạch tiếp tục cảm giác này.
"Còn về Eruhaben-nim?"
- Ngài ấy vẫn ở trong lãnh địa Dubori. Quân đội của Vương quốc Caro cũng ở đó.
"Được rồi, tôi hiểu rồi. Mọi người hãy ở dưới lòng đất càng lâu càng tốt. Tôi sẽ đến thăm hoàng cung và sau đó đến trước nửa đêm."
- Được thôi. Trốn không khó. Nhưng ý cậu là gì khi nói đến hoàng cung?
Tasha không phải là người duy nhất. Những người khác đang bối rối sau khi nghe tin hoàng cung cũng đang nhìn Cale.
- Nhân loại! Chúng ta sẽ không đi đến sa mạc ngay lập tức sao?
Cale lắc đầu và nói điều cuối cùng với Tasha trước khi ngắt cuộc gọi.
"Tôi sẽ ở đó vào cuối ngày, vậy nên gặp lại cô sau. À, đừng quên ăn khi làm việc."
Cale trao lại thiết bị liên lạc cho Raon rồi bắt đầu bước đi. Cậu đang tiến về phía Thợ săn Bobe, người đang đẩy cánh tay của Bud đang khoác trên vai mình ra.
Hai người họ trông rất thân thiết với nhau.
Cale có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
"Không, tiền bối! Tôi thực sự có ý đó! Tôi là một người cực kỳ nổi tiếng và tuyệt vời! Đáng buồn thay, tôi chỉ là một gã làm việc vặt ở đây."
"Ahem, dù sao thì, tôi nghe nói cậu là thư ký của thương gia đó."
"À, vâng, tôi đúng là thư ký của cậu ta. Nhưng tôi thực sự là một người tuyệt vời! Tôi có rất nhiều thuộc hạ!"
"Khụ, chúa ơi. Một thanh niên như vậy có thể đưa ra những câu chuyện cười mà không bị xanh, như màu tóc của cậu vậy." (Bản Eng "Such a young man is so good at telling jokes without turning blue like your hair color", ai biết giúp mình với.)
"À, ông à. Màu tóc của tôi không ngầu sao?"
"... Cái này, vẫn có thể chịu được."
"Wow, ông thật lạnh lùng!"
Anh ta đang làm gì vậy?
Cale bắt đầu cau mày hơn khi nghe thấy giọng nói của Bud, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Hả? Cậu ở đây à?"
Bud nhận ra Cale phía sau mình và bắt đầu mỉm cười. Thợ săn Bobe đã sử dụng khoảng khắc đó để rời khỏi Bud và đến gần Cale.
"Cậu thực sự đã đánh bại con rắn."
Bobe đang nhìn Cale với đôi mắt lấp lánh.
Swordmaster cũng ở trên đỉnh núi, nhưng không hiểu vì sao, ông lại có cảm giác như chính thương gia Bob, người từng là trung tâm của vảy rắn đã đánh bại nó.
"Tôi luôn tránh con rắn đó và cầu nguyện rằng nó sẽ biến mất vào một ngày nào đó, cảm ơn cậu đã giải quyết lời cầu nguyện suốt đời đó cho tôi. Bob, cảm ơn cậu rất nhiều."
Núi Nake vẫn còn gồ ghề và khúc khủy nhưng đã có thể phô bày hết vẻ đẹp của nó khi sương mù đã không còn nữa.
Bobe rất buồn vì giờ mặt trời đã lặn, ông không thể nhìn thấy nó được. Tuy nhiên, ông có thể mỉm cười vì sương mù sẽ không bao phủ ngọn núi nữa vào ngày mai, ngày mốt, hoặc bất cứ ngày nào sau đó.
"Tôi nghĩ bây giờ sẽ có rất nhiều người đến thăm ngọn núi này. Truyền thuyết đáng sợ cũng sẽ biến mất."
"Ông Bobe. "
Người đàn ông già đang chia sẻ tình cảm của mình với vẻ mặt hài lòng quay đầu lại sau khi nghe thấy giọng nói của thương gia.
"... Hítt!"
Sau đó ông thở mạnh đến mức suýt chết.
"Không, không thể nào?"
Ông nhìn về phía thương gia, Cale, mở to đôi mắt và Cale nhẹ nhàng mỉm cười, đưa món đồ trong tay cho Bobe.
"Tôi luôn rạch ròi với các giao dịch của mình. Tôi cần phải giữ lời hứa của mình."
"N, cái này- khoảng-!"
Tay của Bobe đang run lên.
"Một ... hai ... Năm ... M, mười ......! Mười!"
Mười ngân phiếu 1 triệu gallon đã được đặt vào tay Bobe.
Hơn nữa, ngân phiếu này do Hiệp hội thương nhân Flynn phân phát, hiệp hội nổi tiếng và được thảo luận nhiều nhất ở Vương quốc Roan lúc này.
"Đây là khoản thanh toán cho sự giúp đỡ của ông."
Cale đã đưa cho ông 10 triệu gallon mà cậu đã hứa.
Bobe run rẩy nhìn thương gia Bob. Mặc dù ban đêm ở đây, nó trông như thể có một ánh sáng rực rỡ chiếu sau Cale.
"Tôi không bao giờ nghĩ cậu thực sự cho nhiều như vậy......! Không sao đâu. Tôi không cần tiền."
"Vui lòng nhận lấy nó. Tôi giàu."
"Sao cơ?"
"Tôi giàu. Tôi rất giàu."
"...A."
Bobe, người dường như không thể suy nghĩ gì được đã thoát ra khỏi chuyện đó và bắt đầu nói.
"Đầu tiên chúng ta