Jopis, người đang mặc một áo choàng, nhìn xung quanh.
"Có rất nhiều người mà lần đầu tiên tôi thấy đấy."
Tất cả những người khác ngoài Cale và Choi Han đều là những người cô chưa từng gặp trước đây. Choi Han và Jopis nhìn nhau.
"Aaaaaaa!"
Trên con đường từ làng đến nhà của Jopis ... Một lính canh đang la hét ở giữa con đường đó.
"Grrrrrr-"
Một con chó hoang to lớn lao mình vào người bảo vệ và khiến lính gác lăn lộn trên mặt đất.
Những con chó hoang khác cũng vây quanh gã.
"N, ngươi- Công chúa Jopis!"
Hắn không phải là tên bảo vệ thường xuyên. Hắn là thủ lĩnh của đội cận vệ đã đến kiểm tra Jopis ngay khi nhận ra có sự xáo trộn trong làng.
"Pfft."
Choi Han quay về phía phát ra tiếng cười. Khóe môi của Jopis nhếch lên khiến cô trông như một bức tranh vẽ.
"N, ngươi nghĩ ngươi sẽ ổn sau khi hành động như thế này? Bệ hạ sẽ giết ngươi- "
Tên bảo vệ hét lên nhưng chưa thể nói hết câu.
"Đ, đừng lại gần!"
Những con chó đang di chuyển về phía hắn. Tên bảo vệ cảm thấy sợ hãi vì một lượng lớn chó trông cực kỳ đáng sợ. Những con chó có những ánh mắt sắc bén, sẵn sàng biến hắn thành con mồi của chúng bất cứ lúc nào.
Hắn khẩn trương vung kiếm trong tay.
"Ta, ta sẽ không tha cho tụi bây nếu tụi bây dám đến gần hơn nữa, ugh!"
Một trong hai con chó con đã cắn vào tay hắn lập tức và một con khác ngay lập tức cắn lấy thanh kiếm mà gã đánh rơi và bỏ chạy.
Tổng cộng có bốn con quây quần bên Jopis.
Jopis nhìn thanh kiếm trong miệng chó con và bắt đầu nói.
"Vứt thùng rác đi."
Kengg!
Thanh kiếm rơi xuống đất khi bốn con chó con đứng trên vòng tròn ma thuật.
Fluffy đang trong vòng tay của Cale cũng nhảy xuống đất.
"Auuuuuuuuuuuuuuuu--"
Sau đó cô ấy bật ra tiếng rên.
Áuuuuuuuuu-
Kwaaaaaah, aaaaah-
Auuuuuuuuo- uuuuuu-
Sau đó, cậu nghe thấy những con chó khác trong toàn bộ dãy núi Molden đáp lại. Cale nhìn xung quanh một chút trước khi nhìn về phía Jopis và bắt đầu nói.
"Tôi dự định ghé qua một nơi khác trước khi chúng ta đến thủ đô."
"Có phải là khu vực phía Bắc không?"
Cale gật đầu thay vì đáp lại và Jopis để cho vòng tròn dịch chuyển kiểm soát cơ thể mình. Mặc dù cô không nhìn thấy pháp sư thi triển, nhưng cô quyết định không hỏi vì những người khác dường như không có vấn đề gì khi để vòng tròn tự ý hành động.
- Nhân loại, chúng ta bắt đầu thôi!
Cale nghe thấy giọng nói của Raon trong đầu và vòng tròn lóe sáng khi dịch chuyển được kích hoạt.
Jopis nhắm mắt và nắm lấy cánh tay mình khi cảm nhận được sự dịch chuyển.
Mình đã dựng hết lông tơ.
Cánh tay cô, lông tơ dựng hết cả lên.
Họ bắt đầu xuất hiện khi cô nhìn thấy bức tường đất bắn lên qua cửa sổ ngôi nhà của cô trên đỉnh đồi.
Chỉ là thời gian.
Đã đến lúc lấy lại tự do cho cô.
Nói chính xác, cô có thể thậm chí còn tự do hơn so với trước đây.
Toàn bộ cơ thể râm ran khi cô nhận ra điều đó.
Vì bức tường đất đã bao quanh và tách biệt ngôi làng với phần còn lại của thế giới khiến những người canh gác không thể ra ngoài...
Và khi cô nghe thấy tiếng gõ cửa ngôi nhà cũ của mình...
Cô đã rất vui mừng.
Và bây giờ...
"Có vẻ như chúng ta đã đến rồi."
Cô cảm thấy cuối cùng mình cũng đã rời khỏi ngọn đồi và mở mắt ra khi một cái lạnh buốt lạnh hơn nhiều so với những gì cô đã từng ở Vương quốc Molden, đang tràn vào qua những khoảng trống trên áo choàng của cô.
"Mm."
Sau đó cô kìm lại một tiếng thở dài.
Họ đã ở trong một khu rừng.
Cô có thể nhìn thấy một ngọn núi đầy cây cối dường như xuyên qua bầu trời.
Đỉnh núi ngập trong tuyết trắng.
Đây là khu vực phía Bắc.
"Cậu đã đến ngay đấy nhỉ."
Cô nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Vua lính đánh thuê Bud cũng như âm thanh của những cơn gió mạnh đang lao qua cô.
Chỉ có Vua lính đánh thuê và Glenn ở dưới chân núi.
Jopis có thể thấy vẻ mặt cứng đờ của Bud khi Cale lấy một cây roi vàng ra và cầm nó trong tay.
"Họ ở đâu?"
Jopis có thể thấy khu rừng bắt đầu rung chuyển sau câu nói của Cale.
Gió thổi từ núi.
Những chiếc lá bắt đầu lung lay theo gió và sau đó cô có thể nhìn thấy đôi mắt lấp lánh trong bóng tối.
Hàng chục, không, hàng trăm con mắt xuất hiện trong khu rừng tối.
... Elf.
Những ánh mắt đó thuộc về Elf.
Jopis lại cảm thấy ớn lạnh. Có một vài Elf và Dark Elf đã dịch chuyển cùng họ lúc nãy. Hơn nữa, cô cũng biết những người đã biến ngôi làng trở nên hỗn loạn cũng là Elf.
Jopis nghĩ sẽ có một số lượng lớn Elf và Dark Elf khi Cale đề cập họ cũng sẽ chiến đấu.
Tuy nhiên, cô đã giới hạn về số lượng Elf và Dark Elf mà cô đã nghĩ đến.
Mình không hề biết có rất nhiều Elf và Dark Elf đến như vậy.
Tuy nhiên, những con số nằm ngoài sức tưởng tượng hoang đường nhất của cô.
"... Tôi không biết họ sẽ gửi nhiều người như vậy."
Bud cũng vậy.
Anh ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Cale. Bud dường như đã bình tĩnh hơn và hỏi đùa.
"Tôi nghĩ cậu đã đưa tất cả Elf ở Đông lục địa đến."
"Đúng vậy mà?"
"...Gì?"
Cale cầm cây roi trong tay và trả lời Bud.
"Ngoài một số nhỏ trong số họ, mọi chiến binh Elf ở Đông lục địa và Tây lục địa sẽ tập trung ở khu vực phía Bắc. Các chiến binh nòng cốt sẽ tập hợp tại đây để hỗ trợ nhiệm vụ tìm kiếm."
Cậu quay đầu lại.
"Sorros, ông đang ở đâu?"
Một Elf trèo xuống từ một cái cây và đáp xuống trước mặt Cale.
"Rất vui được gặp ông, Sứ giả."
Cụ thể hơn, ông ta là Sứ giả của Cây Thế giới, nhưng ông ta canh giữ Cây Thế giới khỏi khu vực này vì có sự hiện diện của con người.
"Cậu chỉ cần gọi tôi là Chỉ huy thôi."
"Tôi hiểu rồi."
Sorros. Ông ta là chiến binh vĩ đại nhất trong Làng Elf với Cây Thế giới và Adite.
Tuy nhiên, ông đã hơn 70 tuổi nếu tính theo tuổi con người và đã truyền lại vị trí chiến binh vĩ đại nhất cho người khác.
Tuy nhiên, lần này ông ta tham gia với tư cách là một chiến binh vì ông vẫn có thể chiến đấu và là Elf của Tây lục địa có nhiều kinh nghiệm tương tác nhất với các Elf của Đông lục địa.
"Tôi để việc tìm kiếm cho ông."
"Xin đừng lo lắng, Chỉ huy."
Sorros được giao phụ trách toàn bộ đội Elf tìm kiếm.
Sorros không phải là người duy nhất Cale yêu cầu tìm kiếm.
Đừng lo!
Hỗn loạn, hủy diệt, tuyệt vọng. Tôi nên đi với cậu.
Cậu ổn mà! Cale, tôi sẽ làm rất tốt!
Ngoài ra, Cale còn có một trong ba Tinh linh thông minh nhất theo cậu trong quãng thời gian tìm kiếm.
"... Có sao không nếu tôi không đến thủ đô?"
Bud cắn chặt môi khi hỏi Cale.
"Tốt rồi. Anh đã cử một số người đến giúp chúng tôi."
"... Nhưng chỉ khoảng 100 người."
Bud đã gửi khoảng 100 lính đánh thuê đáp ứng các điều kiện của Cale ngay cả trong thời gian bận rộn và hỗn loạn này.
"Tốt. Thế là đủ rồi."
Cale đang nghĩ Bud đã làm mọi thứ có thể bằng cách gửi 100 lính đánh thuê đó. Thật sự, cậu rất biết ơn vì Bud đã giúp đỡ dù trong thời điểm hỗn loạn như vậy.
Sau đó cậu đưa tay về phía Bud.
"Tôi sẽ quay lại ngay sau khi chúng ta lo liệu mọi việc trong cung điện."
"......Được rồi."
Bud nắm lấy tay Cale và bắt tay nhau. Cale sau đó đưa mắt ra hiệu cho Sorros.
Sorros bắt đầu huýt sáo.
"Piiiii ------"
Shhhh-
Cây cối rung