Khu chợ lớn thứ hai ở thủ đô nằm ngay cạnh Tháp Chuông.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Một thương nhân mở cửa hàng muộn hơn thường ngày và hiện đang bày bán trái cây của mình, quay sang nhìn thương gia kế bên hỏi.
"Tôi cũng không biết nữa."
Thương nhân kia lắc đầu tỏ vẻ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt hướng đến phía cổng đông đúc hơn bình thường của Tháp Chuông.
Có người xen vào cuộc trò chuyện của họ.
"M, mấy người biết đấy, chỉ có một chuyện thôi."
"Một chuyện?"
"Đúng, là vậy!"
Thanh niên có vẻ ngoài ngây thơ nhưng có một cơ thể cường tráng nói.
"Mười lăm năm trước, Tháp Chuông của Nhà giả kim đã nhận những đứa trẻ từ khu ổ chuột, đồng thời họ cũng nói sẽ tạo việc làm cho chúng và đào tạo chúng thành những nhà giả kim."
"A a. Tôi nhớ ra rồi."
Thương nhân nhớ lại một sự kiện đã diễn ra từ rất lâu trước đây.
Mười lăm năm.
Đó là một thời gian rất dài nếu với một người bình thường.
Ít nhất thì cảm giác đó đối với những người hiện đang đứng bên ngoài Tháp Chuông.
"Hiện gia đình những đứa trẻ đó hình như đang yêu cầu lính canh cho phép họ được nhìn thấy những đứa trẻ đó."
"À, ra là vậy? Vậy là trong suốt khoảng thời gian đó, họ đã không được nhìn thấy những đứa trẻ đó sao?"
Thương nhân mở to mắt khi hỏi về một sự thật mà ông chưa từng nghe đến.
Thanh niên đó, đội phó Hilsman, làm ướt môi rồi tiếp tục phong cách thân thiện độc đáo, và hành động đó luôn khiến bản thân anh ta trở thành một người dễ dàng giao tiếp trong xã hội.
"Hm, có vẻ như vậy. Mọi người đều biết Honte-nim, phải không? Đệ tử của Tháp chủ ấy!"
"Tất nhiên là biết chứ. Ai lại không biết được?! Honte-nim đến từ khu ổ chuột. Tháp Chuông thật tuyệt vời và Honte-nim cũng tuyệt vời. Đó là một ví dụ về những ý định tuyệt vời mang lại kết quả xuất sắc."
"Đúng đấy."
Đội phó Hilsman bắt đầu vào câu chuyện.
"Nhưng mọi người thấy đấy..."
Vẻ mặt thanh niên trở nên nghiêm túc khiến thương nhân cũng như những người đi đường bắt đầu chú ý đến anh hơn.
"Ngay cả gia đình của Honte-nim cũng chỉ có thể nhìn thấy ngài ấy từ xa và chưa bao giờ được phép gặp mặt"
"... Có thật không? Tại sao lại như vậy?"
Vẻ mặt của hai thương gia trở nên kỳ quặc.
"... Tôi cũng không biết rõ. Tôi không biết chuyện đó."
Hilsman gật đầu lia lịa trước nhận xét của thương gia.
"Tôi cũng vậy! Tôi cũng không biết về chuyện đó! Dù sao thì, rõ ràng là có lý do để lúc này tất cả những người đó đến Tháp Chuông để nhìn người nhà của mình."
"Lý do là gì?"
Hilsman quơ quơ và phóng đại.
"Mấy nay đang có chiến tranh, đúng không? Vậy mọi người biết làm sao lại có nhiều nhà giả kim đã đến đó chiến đấu chống lại Vương quốc Whipper không? Những người đó là đang lo lắng cho người nhà nên đã đến gặp."
"A."
Thương gia gật đầu.
Ông đã tự hỏi tại sao tất cả họ đều ở đây, nhưng đó là một lý do dễ hiểu.
"Thật là hợp lý khi lo lắng sau khi đưa người nhà của mình được đưa ra chiến trường. Tôi chắc mỗi đêm, họ đều không thể ngủ ngon giấc được."
Oops.
Thương nhân vừa nói mà không cần suy nghĩ lập tức bối rối quay đầu lại. Thương nhân đang bày trái cây của mình bên cạnh mặt mũi không đẹp lắm.
Em trai của người này đã tham gia vào cuộc chiến ở Vương quốc Whipper với tư cách là một binh sĩ.
"Ahem, hem. Nhưng có lẽ chúng ta không cần lo lắng nhiều về điều đó! Đế quốc của chúng ta sẽ chiến thắng!"
Thương nhân nhìn bạn mình và nhanh chóng bổ sung, tạo cơ hội cho Hilsman, người đã chờ đợi sơ hở để tấn công.
"Tất nhiên là vậy rồi. Liệu Hoàng Thái tử có cho phép người dân của Đế quốc chết trong hoàn cảnh khủng khiếp như vậy không?"
"Dĩ nhiên là không! Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra!"
Hilsman nhìn xung quanh, không tập trung vào thương nhân đang vô tình hùa vào câu chuyện.
Bây giờ anh ấy không phải là người duy nhất hành động như vậy.
Những người của Cale và Rex cũng đang có những trò chuyện tương tự như vậy khắp thủ đô và quan sát những gì đang diễn ra.
Mình có thể cảm nhận được những lo lắng và sợ hãi từ những người tham gia vào câu chuyện này.
Những binh sĩ mà Hoàng Thái tử mang theo bên mình.
Người dân thủ đô chiếm phần lớn trong số những binh sĩ đó.
Đế quốc vẫn còn chiến tranh cho dù tại thủ đô có yên bình như thế nào.
Đội phó Hilsman nhìn xung quanh bầu không khí hỗn loạn bây giờ và lẳng lặng biến mất.
Những người khác cũng tương tự.
Tất cả những người đã nhận được mệnh lệnh giống như Hilsman đang di chuyển quanh thủ đô và tránh ánh mắt của những binh sĩ. Những lời của Cale lướt qua trong đầu họ.
Ta dự định phát hai đoạn phim tới thủ đô.
Bộp. Bộp.
Những bước chân vội vã của một chú Mèo đỏ nhảy qua những mái nhà.
Đoạn phim đầu tiên sẽ nói về những việc làm xấu xa của Nhà giả kim ở Tháp chuông bắt đầu từ mười lăm năm trước.
Phần lớn mọi người sẽ ngạc nhiên về điều đó và lên án nó, còn những người ở khu ổ chuột và các thành viên gia đình của nô lệ từ các quốc gia khác sẽ phẫn nộ.
Hai.
Rex trừng trừng nhìn vào Tháp Chuông.
Đoạn phim thứ hai sẽ là cảnh Hoàng Thái tử và Tháp chuông sử dụng quả bom có tên Honte để cố gắng giết người của chính mình.
Tất cả người dân của Đế quốc sẽ náo loạn khi xem đoạn phim đó.
Ta muốn ngươi và những người ở khu ổ chuột giúp những người dân sơ tán ra bên ngoài thủ đô vào thời điểm đó.
Lần này ngươi sẽ bảo vệ và giữ an toàn cho mọi người.
Giọng của Cale vọng vào tai Rex.
Đôi mắt đỏ ngầu của cậu ta đang quan sát mọi ngóc ngách và những con đường bên trong thủ đô.
Mình chắc chắn sẽ sơ tán mọi người.
Rex đã quyết định.
***
"Hôm nay có một số người từ khu ổ chuột xuất hiện sớm hơn?"
Nhà giả kim cực kỳ lo lắng đã báo cáo diễn biến ngày hôm nay cho Adin.
"Vâng, thưa điện hạ. Không phải có nhiều nhà giả kim đã tham gia vào trận chiến Vương quốc Whipper lần này sao? Có vẻ họ lo lắng người thân cũng sẽ đến đó, thế nên họ đã hỏi thông tin về những người đó hoặc yêu cầu xem họ có ở trong Tháp Chuông của Nhà giả kim không."
"Tại sao đột ngột như vậy?"
Nhà giả kim lắc đầu.
"Chuyện đó không phải là đột ngột. Chúng tôi đã xác định có những người xuất hiện thường xuyên. Điều khác biệt duy nhất là em trai của Honte đã xuất hiện, tôi nghĩ đó là điều khiến những người khác theo sau. Nhưng mà cũng chỉ có khoảng mười người đến thôi."
"Ta hiểu rồi. Hãy để mắt đến những khu ổ chuột nữa."
Nhà giả kim nhanh chóng cúi đầu sau khi nghe lệnh của Adin.
"Chúng ta cần loại bỏ bất kỳ và tất cả những biến số ngay lúc này."
Đó là bởi vì giọng nói của Hoàng Thái tử khá lạnh lùng.
"Tôi hiểu, thưa điện hạ. Chúng tôi sẽ tăng cường tuần tra xung quanh thủ đô gấp ba lần so với hiện tại."
Họ đang lấy danh nghĩa những cuộc tuần tra hiện tại để theo dõi những chuyện đang xảy ra trong thủ đô.
Adin gật đầu và nhà giả kim nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng trên sân thượng mà Adin đang sinh hoạt.
"Thưa điện hạ, ngài có nghĩ sẽ có vấn đề xảy ra trong khu ổ chuột không?"
Adin lắc đầu trước câu hỏi của y sĩ hoàng gia.
"Ngay cả khi có xảy ra, thì những kẻ đó có thể làm gì? Bây giờ cũng giống như mười lăm năm trước thôi. Chúng ta chỉ cần không thể để những tin đồn thất thiệt lan truyền khắp thủ đô là được."
Adin đang nghĩ hắn cần phải mạnh quyền kiểm soát của mình đối với thủ đô thêm một chút nữa.
Hắn uống một ngụm Tử mana.
"Nó vẫn rất nhạt nhẽo."
Nó vô cùng nhạt nhẽo so với thứ chất lỏng màu đen với tuyệt vọng của người khác.
Adin nghĩ về hương vị thơm ngon đó và uống thêm một ngụm Tử mana.
Cùng lúc đó, Cale đang ở trong một khu rừng nhỏ cách thủ đô của Đế quốc một chút về phía Nam.
"Giám sát các khu ổ chuột đã tăng lên?"
"Vâng, thiếu gia. Tôi nhận được thông tin đó từ thuộc hạ của mình."
Cale gật đầu trước câu trả lời của Freesia.
Cậu vừa chạm vào món đồ trên tay vừa hỏi.
"Mọi việc chuẩn bị đã hoàn tất chưa?"
Ánh mắt cậu hướng về bóng tối trong